Chương 956 Thăng chức 1
“Ngươi nói cái gì?”
Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu cùng kinh ngạc.
Ngươi làm vậy là bán đất cầu vinh?
“Không sai, ta sẽ cắt khu vực phía đông.” Ninh Dạ trả lời: “Đông Phong quan chỉ là được cho thuê trăm năm, bây giờ ta trực tiếp giao khu vực phía đông, một phần năm Mặc Châu cho các ngươi. Nếu các ngươi còn không hài lòng, vậy coi như ta chưa nói gì đi.”
“Vì sao?” Âm Vô Cữu không hiểu.
Không phải Ninh Dạ đưa không đủ lợi ích, mà là quá đủ!
Đất đai chính là tài nguyên, tài nguyên mang ý nghĩa tu vi, tu vi chính là lực lượng!
Nắm giữ khu vực phía đông mang ý nghĩa có càng nhiều tài nguyên, càng nhiều đệ tử mới, thế lực càng mạnh mẽ.
Hiện giờ tám phái đã tạo thành cục điện đối lập, tạm thời bế tắc, tạm thời không có đại chiến.
Nếu lúc này Mộc Khôi tông không cần chiến tranh mà cũng chiếm được một lãnh địa lớn, sẽ rất có lợi cho tương lai.
“Vì sao? Ninh Dạ cười lạnh: “Vì ta không để ý! Hai vị cũng biết rồi đấy, quan hệ giữa ta và Hắc Bạch thần cung là thù hận, tuy sư thúc đã khuyên ta buông bỏ thù hận, trong thần cung cũng có vài người đồng ý ủng hộ ta, ta cũng muốn bảo vệ một số người không đáng chết không cần phải chết. Nhưng thù hận vẫn là thủ hận, ta lên làm chưởng giáo mà Hắc Bạch thần cung yên lành được ư? Thế thì quá nực cười!”
Khi y nói ra câu này hết sức nghiêm túc, kết hợp với thân thế và quá khứ của y, khiến người ta không thể nghi ngờ.
Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Ta sẽ cứu người nên cứu, nhưng những kẻ đáng chết thì đều phải chết. Những kẻ năm xưa tham gia diệt môn Thiên Cơ môn phải đền tội, kẻ chủ trì chuyện này cũng phải đền tội, cho dù là bản thân Hắc Bạch thần cung cũng có tội nghiệt, cũng phải có báo ứng. Ta sẽ không diệt môn phái này, nhưng Hắc Bạch thần cung đừng hòng làm môn phái đỉnh cấp tại Mặc Châu nữa. Nếu không ta báo thù còn ý nghĩa gì?”
Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu nghe vậy thất thần.
Hóa ra là vậy à?
Ninh Dạ có thể bảo tồn Hắc Bạch thần cung, nhưng không bảo đảm địa vị đỉnh phong cường đại ở Mặc Châu, mà chỉ là bảo vệ cho bản thân môn phái.
Bọn họ sẽ như Thiên Cơ môn năm xưa, rơi từ trên đỉnh cao xuống, cuối cùng trở thành tiểu môn phái bình thường không có gì lạ.
Đây mới là báo thù!
Vừa mà trả món nợ máu, vừa giữ lại giới hạn của mình.
Suy yếu, phân tách môn phái này, thỏa mãn dục vọng báo thù của Ninh Dạ mà vẫn không mất đi giới hạn của bản thân.
Thời khắc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Âm Vô Cữu vô thức tin tưởng vài phần.
Dù sao chuyện này cũng hợp với tác phong của Ninh Dạ.
Nhưng cứ như vậy, tâm tư của bọn họ lại linh hoạt hẳn lên.
Thiết Tiêu đã nói: “Nếu vậy thì một khu vực phía đông có lẽ chưa đủ.”
Lúc trước hắn còn cảm thấy rất đủ, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy không đủ.
Ninh Dạ cười lạnh: “Đương nhiên rồi, nhưng vấn đề là các ngươi có nuốt trôi được không? Không nghĩ tới các môn phái khác sẽ thấy sao à?”
Sặc...
Cái này cũng đúng.
Nếu các môn phái khác biết chuyện này, đừng nói là môn phái đối lập như Hạo Thiên môn, cho dù là Cực Chiến đạo và Thánh Vương các, chắc cũng không thể chấp nhận được.
Ninh Dạ đã nói: “Ăn cơm phải ăn từng miếng một. Đầu tiên là Đông Phong quan, có ta lên chức, các ngươi không cần lo lắng về phiền phức sau này. Bây giờ Thái Âm môn cũng bắt đầu ý thức được Vân Tuyệt cổ địa có gì đó không đúng? Có ta ở đây thì không phải lo về bọn họ. Tiếp theo là từ từ xâm chiếm khu vực phía đông. Đợi tới lúc tiêu hóa xong khu vực phía đông thành địa bàn của mình, lúc đó mới tính tiếp.”
“E là lúc đó ngươi sẽ lại đưa điều kiện hả?” Âm Vô Cữu cũng khá hiểu Ninh Dạ.
Ninh Dạ trợn trắng mắt: “Cho dù ta muốn chỗ tốt thì đã sao, chỗ tốt còn lớn hơn các ngươi được chắc? Ta không mong lên làm thiên hạ chí tôn, chỉ muốn tiêu dao nơi thiên ngoại. Đợi sau khi làm suy yếu Hắc Bạch thần cung, làm chuyện mình nên làm, mục tiêu của tương lai là vân du thiên ngoại.”
“Phi thăng?”
“Không cần phi thăng, Thiên Cơ điện có thể làm được.” Ninh Dạ nói thẳng.
Nghe y nói vậy, Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu đều thấy hâm mộ.
Thiên Cơ điện quả không hổ danh thần vật thượng cổ, nhưng không ngờ nó còn năng lực phi thăng lên thiên ngoại.
“Làm sao chúng ta biết ngươi có làm được không?” Thiết Tiêu hỏi.
Ninh Dạ tiện tay ném một viên Lưu Ảnh thạch vào tay Thiết Tiêu.
“Cuộc nói chuyện hôm nay đều được ghi lại trong này. Chứng cứ này đã đủ chắc chắn chưa? Cho dù ta có thành chưởng giáo cũng không thể phản biện nổi. Nếu ta nuốt lời, các ngươi cứ tung cái này ra, ta có một trăm cái miệng cũng chẳng cãi nổi, chẳng phải còn tốt hơn thủ đoạn lúc trước của các người à?”
Hai người Thiết Tiêu và Âm Vô Cữu quay sang nhìn nhau.