← Quay lại trang sách

Chương 955 Đàm phán 8

Âm Vô Cữu “ừ” một tiếng, vung tay một cái, xung quanh đã hóa thành không gian tử ngục.

Âm Vô Cữu cười nói: “Ninh tiểu hữu đừng trách ta cẩn thận, lão già Hà Sinh Mặc kia cũng chẳng phải loại bình thường, e là hắn vẫn luôn chú ý tới ngươi.”

Ninh Dạ trả lời: “Ta biết, nhưng nếu ta cứ để hắn giám sát như vậy, ta đã chết lâu rồi. Đương nhiên, Âm chưởng giáo muốn làm vậy cho an tâm thì ta cũng chẳng có cách nào.”

Nghe ra giọng điệu châm chọc của y, Thiên Thi - Thiết Tiêu hừ một tiếng: “Thằng nhãi lớn lối đấy nhỉ. Đúng là một khi đắc thế là ngông cuồng!”

Ninh Dạ trực tiếp ngồi xuống một mộ phần, âm quỷ vừa ngóc đầu lên trong mộ đã bị y đặt mông đè trở lại.

Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ta tới không phải để cãi nhau, nếu hai vị cẩn thận như vậy thì đừng làm lỡ thời gian. Chắc Mộc Quỷ đã nói với các ngươi rồi, đừng nghĩ tới nguyên thần thánh nhân nữa.”

Thiết Tiêu tức giận nói: “Thế thì chúng ta chỉ có thể vạch trần bí mật Hắc Bạch thần cung nắm giữ nguyên thần thánh nhân thôi.”

“Vấn đề này ta cũng trả lời rồi. Các ngươi muốn vạch trần thì vạch trần, cùng lắm là chẳng ai có.”

Âm Vô Cữu mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Chúng ta đều là người lớn rồi, đừng tranh chấp kiểu trẻ con ấy nữa. Ninh Dạ, ngươi đã tới đây thì chắc chắn có biện pháp giải quyết tốt hơn đúng không. Chắc ngươi không định để Mộc Khôi tông ta hưng sư động chúng mà chẳng được chỗ tốt gì, đúng không?”

Ninh Dạ nói thẳng: “Âm chưởng giáo, thật ra các ngươi cũng biết mà. Tuy nguyên thần thánh nhân là chí bảo nhưng lợi ích mà chí bảo này mang lại cực nhỏ. Hắc Bạch thần cung có được nó nhiều năm, tuy khai phá được một số thần thông bí thuật, nhưng dẫu sao cũng không phải căn bản. Nó như một ngọn núi vàng, khổ nỗi tu vi của chúng ta có hạn, vốn dĩ không ai có thể khai quật. Tác dụng duy nhất của nó là làm thần vật ra tay chiến đấu nhưng lại không thể để người khác biết, công dụng cũng giảm sút. Một món thánh vật như vậy khác nào gân gà, ăn không biết vị, bỏ thì tiếc. Muốn dùng một bí mật gân gà như vậy để giao dịch với ta... không thích hợp!”

Yếu tố đầu tiên của đàm phán là hạ thấp giá trị của lá bài trong tay đối thủ.

Ninh Dạ hiểu rất rõ điều này.

Nhưng y nói cũng không sai, nguyên thần thánh nhân bị hạn chế quá lớn, cũng như Thiên Đạo bi, ai ai cũng biết nó là bảo bối, nhưng chẳng ai làm gì được nó.

Thế là Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu phát hiện, thằng nhãi trước mặt trơn tuồn tuột, hình như bọn họ chẳng có gì để nắm lấy Ninh Dạ?

Một lúc lâu sau, Âm Vô Cữu thở dài một tiếng: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ mỉm cười.

Ninh Dạ không trả lời câu hỏi của Âm Vô Cữu.

Y chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Trên bầu trời là vầng trăng tròn trịa, ánh trăng như nước rủ xuống mặt đất, khoác một bức màn sánh sang mông lung mờ ảo lên bóng tối.

Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng phẳng lặng như giếng cổ, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào.

Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu dẫu sao cũng là đại năng tung hoành nhiều năm, thấy vậy cũng không vội, không ngờ đồng thời bình ổn lại tâm trạng.

Thậm chí Âm Vô Cữu còn phụ họa y một câu: “Đúng là không tệ.”

Lúc này Ninh Dạ mới quay sang, lấy ấm chén ra: “Trăng đẹp hiếm thấy, nên uống trà đàm đạo. Mỗi khi có đại sự thì càng phải bình tâm tĩnh khí, lúc đó mới bàn bạc được.”

Nói xong đã bắt đầu dâng trà cho hai người.

Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu đều bình tĩnh lại.

Không ngờ cứ thế nhìn y pha trà, châm trà, dâng trà.

Âm Vô Cữu nhận chén trà rồi nói: “Trà là trà ngon, nhưng chẳng hay Ninh Thiên Cương có đang suy nghĩ biện pháp không?”

Ninh Dạ thần sắc lạnh nhạt: “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, ta muốn làm chưởng giáo Hắc Bạch thần cung.”

Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu cùng chấn động.

Bọn họ quay sang nhìn nhau.

Thiết Tiêu nói: “Khi trước ngươi nói muốn diệt Hắc Bạch thần cung, cũng vì thế chúng ta mới giúp ngươi.”

“Là ta giúp các ngươi.” Ninh Dạ chỉnh sửa: “Ngoài ra, ta trở thành chưởng giáo cũng ngang với báo thù.”

Trà trong tay Thiết Tiêu đột nhiên đóng băng: “Nhưng chuyện này không phù hợp với kế hoạch của chúng ta. Ninh Dạ, chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với nguyên thần thánh nhân, nhưng bây giờ xem ra chúng ta chuyện chúng ta cần suy nghĩ không phải chỉ là có tung bí mật nguyên thần ra không mà còn cả chuyện liên quan tới ngươi nữa.”

Ngược lại Âm Vô Cữu nói: “Nếu hắn đã dám nói thế với chúng ta, chắc cũng có tự tin khiến chúng ta đồng ý. Ninh Dạ, nói thử xem ngươi có thể cho chúng ta thứ gì?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Thiên Thi đúng là lãng phí trà ngon.”

Nói đoạn xử lý chén trà trong tay Thiên Thi - Thiết Tiêu, rót một chén mới cho hắn rồi nói: “Nêu ta thành chưởng giáo, ta sẽ cắt khu vực phía đông nhường cho các ngươi, thấy sao?”