Chương 958 Thăng chức 3
Thập Nhị Thiên Cương trước đây chỉ còn lại chín vị, sáu vị Niết Bàn chỉ còn có bốn, có thể nói là tổn thất nặng nề, tốc độ bổ sung không bằng tốc độ mất mát.
Nhưng cho dù như vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Lúc này Hà Sinh Mặc hắng giọng một cái nói: “Vài ngày trước thần cung xảy ra chút chuyện. Nhạc Tâm Thiện thân là đại điện chủ mà lại đi cấu kết với Mộc Khôi tông, đánh lén Cửu Cung sơn, còn khiến nhóm người tới thiên ngoại thiên thương vọng nặng nề, hai vị nguyên lão Trường Sinh Thiên Tôn và Đại Đỗ Thiên Tôn vì vậy mà mất mạng, đúng là nỗi đau lớn của thần cung. Thế nhưng Hắc Bạch thần cung vẫn còn, sẽ không vì chuyện này mà gục ngã.”
Hắn dừng lại một chút rồi nhìn xuống mọi người: “Cũng đã đến lúc lựa chọn đại điện chủ mới rồi. Chư vị cứ thoải mái đưa ý kiến.”
Mọi người nhìn nhau.
Cuối cùng là Ma Âm Lão Tổ nói: “Chức vụ đại điện chủ mang trọng trách rất lớn, ta cảm thấy nên thuận theo thứ tự thì hơn. Ta đề cử Phong điện chủ.”
Phong Đông Lâm cười nói: “Đa tạ lão tổ ưu ái, nhưng chính vì chức vụ này mang trọng trách rất lớn nên Đông Lâm không dám gánh vác trách nhiệm này. Những năm qua thần cung xảy ra rất nhiều chuyện, Đông Lâm cô phụ chức trách, xử lý không tốt. Chuyện này cũng khiến Đông Lâm hiểu, ngồi trên chức vụ quan trọng, có lúc không phải có tu vi là giải quyết được. Theo ta thấy chức vị đại điện chủ quan trọng nhất là trung thành, thứ hai là năng lực. Hai chữ năng lực này không phải tu vi chiến lực mà là năng lực xử lý sự việc. May thay thần cung ta còn được trời ban cho một anh tài, tuy tuổi còn trẻ mà tài hoa xuất chúng, tài trí đủ đảm đương trọng trách này. Hơn nữa thời gian vừa qua chư vị cũng đã thấy những gì hắn làm cho thần cung...”
Hắn không cần nói tên nhưng mọi người cũng biết đang nhắc tới ai.
Nhưng hiển nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Trấn Tây Sứ Thành Tự Lệ hừ một tiếng: “Ninh Thiên Cương vừa thăng cấp lên Vô Cấu mà muốn lên làm đại điện chủ? Đúng là xưa nay chưa từng có.”
Phong Đông Lâm mỉm cười: “Chuyện hắn làm cũng là xưa nay chưa từng có. Nếu Thành sứ cảm thấy hắn làm chưa đủ tốt, ngươi cũng có thể làm thay hắn, sao phải đợi tới bây giờ?”
Thành Tự Lệ nổi giận: “Ngươi định nói ta tranh công?”
Phong Đông Lâm mỉm cười: “Đó là ngươi tự nói đấy nhé.”
Nếu nói lúc trước bị Ninh Dạ khống chế, Phong Đông Lâm cực kỳ bất đắc dĩ, thế thì bây giờ hắn thật lòng muốn giúp Ninh Dạ thượng vị. Hắn không biết kế hoạch phân hóa Hắc Bạch thần cung của Ninh Dạ, theo suy nghĩ của hắn, lôi kéo Ninh Dạ, đẩy y lên làm chưởng giáo Hắc Bạch thần cung, không chỉ hóa giải ân oán mà còn có ích cho tương lai của Hắc Bạch thần cung. Vì vậy hắn luôn mơ mộng viễn cảnh Hắc Bạch thần cung được Ninh Dạ lãnh đạo cất bước bay cao.
Đối diện với viễn cảnh như vậy, thù hận trong quá khứ có là gì?
Có thể nói kể cả không có Tẩy Tâm trì, không khéo hắn cũng cam tâm tình nguyện xưng thần.
Thành Tự Lệ tức giận tới mức run rẩy: “Ngươi bị Ninh Dạ tẩy não hay sao? Sao chẳng có chút liêm sỉ gì cả!”
Phong Đông Lâm ngạo nghễ nói: “Ta một lòng suy nghĩ cho Hắc Bạch thần cung, chính vì vậy mới không tị hiềm gì tiến cử hiền tài. Huống chi Ninh Dạ đâu phải người thân của ta, trước đây hắn là thuộc hạ của ta, nếu hắn thượng vị lại thành cấp trên của ta. Ngay cả chuyện đáng ngại như vậy mà ta còn chịu được, huống chi là ngươi? Tây Sứ tự thành một phái ở khu vực phía tây, sinh hoạt thoải mái, sao phải tranh vũng nước đục này?”
Tứ Phương Sứ là đại quan địa phương, kiếm chác được không ít, nói thật ra hắn cũng không ham chức vị đại điện chủ.
Nhưng Thành Tự Lệ là kẻ có dã tâm, tuy đại điện chủ làm việc dưới mí mắt chưởng giáo, nhưng lại tiếp xúc với cấp bậc khác hẳn.
Không nói những thứ khác, đại điện chủ có thể tùy ý sử dụng các loại thần vật như Hắc Bạch kỳ.
Tu vi càng cao thì mục tiêu theo đuổi cũng càng lớn.
Cũng như người có tiền thì mục tiêu là thứ mà vạn người không có, chứ không phải ta có tiền thì ăn trăm tấn gạo.
Tài nguyên bình thường đã không thể khiến hắn hứng thú, tài nguyên đỉnh cấp mới có thể. Mà điểm này thì Tứ Phương Sứ không thể bằng đại điện chủ, vì vậy hắn rất hứng thú với chức vị đại điện chủ.
Hơn nữa tính thâm niên thì hắn cũng đủ.
Lúc này nghe hắn nói vậy, Thành Tự Lệ không nói một câu mà đánh mắt cho Vu Vô Cữu.
Vu Vô Cữu và Thành Tự Lệ là hảo hữu, quan trọng nhất là Trấn Nam Sứ của hắn ở bên cạnh Hải Châu. Yên Vũ lâu bị diệt vong, Hải Châu trở thành vùng đất vô chủ, các phái tranh chấp tới tận bây giờ. Vì vậy cả quyền lực hay lợi ích của Vu Vô Cữu đều được gia tăng rất lớn. Ngoài ra hắn chưa đạt tới Vô Cấu đỉnh phong, chưa có nhiều nhu cầu về tài nguyên đỉnh cấp.