← Quay lại trang sách

Chương 962 Thiên nhân nhất thể

Chính vì vậy bây giờ Ninh Dạ cũng đang vắt óc suy nghĩ tìm cách thu thập di vật thánh nhân.

Nhắc đến chuyện này thì ngoài mấy mảnh ở Long Dương phủ, Ninh Dạ đã thu thập gần đủ mảnh vỡ của Thiên Cơ điện. Dưới sự nỗ lực của mọi người, hầu hết các mảnh vỡ có thể thu thập trong Trường Thanh Cửu Châu đều đã được thu thập, thế nhưng tới cuối cùng Thiên Cơ điện vẫn chỉ hồi phục được khoảng một phần ba.

Cũng may Ninh Dạ đã bước lên con đường tự mình hoàn thiện, chẳng cần để ý tới điều này.

Nhưng không ngờ thu thập Thiên Cơ điện xong, mình lại phải quay sang thu thập di vật thánh nhân.

Khác với mảnh vỡ Thiên Cơ điện, giá trị mảnh vỡ không cao, rải rác ở khắp nơi; di vật thánh nhân tập trung trong cửu đại phái, muốn thu thập cũng không dễ dàng.

Ngày hôm nay, Ninh Dạ đang lật qua lật lại ngắm nghía Thương Thạch.

Đây là một tảng đá, trông hết sức bình thường, chẳng qua cầm rất nặng tay.

Đặc tính duy nhất của nó là bất luận ngươi dùng ngọn lửa gì cũng không thể luyện hóa nó.

Có thể nói nếu nó không phải là di vật thánh nhân, khéo mọi người sẽ cho là nó vô dụng.

Chính vì vậy, khi phân chia lợi ích, nó được khuyến mãi cho Yên Vũ lâu, sau đó bị Long Dương phủ trộm mất.

Tử Tinh là của Thánh Vương các, cũng là hàng khuyến mãi, kết quả lại bị Long Dương phủ trộm về: Bảo vật của môn phái này toàn do ăn trộm.

Tử Tinh là một tinh thể màu tím, nhìn lâu sẽ khiến tâm thần xao động, vì vậy thường được dùng để phụ trợ thi triển thần thông loại mê hoặc.

Mọi người cũng biết đây là dao mổ trâu giết gà, khổ nỗi không thể tìm được nhiều tác dụng hơn.

Lúc này đang quan sát thì Công Tôn Điệp lao thẳng vào.

Cô hưng phấn nói: “Đoán xem ta tìm được cái gì?”

Ninh Dạ không buồn ngẩng đầu lên: “Có thể khiến nàng hưng phấn như vậy thì chỉ có vài chuyện thôi. Thần vật, bảo bối, mảnh vỡ Thiên Cơ điện, di vật thánh nhân. Thần vật với bảo bối thì chỗ ta có quá nhiều, dùng không hết, nàng sẽ không hưng phấn. Mảnh vỡ Thiên Cơ điện thì ta đoán nàng cũng không đến mức quá hưng phấn. Không phải di vật thánh nhân đấy chứ?”

Công Tôn Điệp chép miệng: “Biết ngay là không lừa được chàng mà. Ừ.”

Nói xong ném cho Ninh Dạ một thứ, lại là một bàn xoay.

Đây là một bàn xoay, hình dạng như trăng lưỡi liềm, có màu sáng bạc, bên trên điêu khắc hoa văn kỳ lạ. Nói chính xác hơn không phải điêu khắc mà là một loại đạo văn nào đó tự động in dấu lên trên.

Phía bên cạnh còn có vài ô lõm, chứng tỏ trên đó vốn có thứ gì, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa.

“Ồ? Nàng kiếm đâu ra cái này thế?” Ninh Dạ hỏi.

“Thái Âm môn, Tiểu Diệp hỏi thăm được. Mấy hôm trước ta qua đó chơi, Tiểu Diệp bèn phối hợp với ta, chúng ta lẻn vào kho báu của Thái Âm môn, tiện tay mang cái này đi.” Công Tôn Điệp dương dương đắc ý, đương nhiên cô còn tiện tay mang đi không ít bảo bối khác, cái này thì không cần báo cáo.

Ninh Dạ lắc đầu cười nói: “Long Dương phủ có người nối nghiệp rồi, sau này Bách Biến Ma Nữ phải đổi thành Thiên Thủ Ma Nữ.”

“Thế chẳng hóa ra Thiên Thủ Lão Tổ cưỡi lên đầu ta à? Không được!” Công Tôn Điệp lập tức phủ quyết.

Ninh Dạ không ngờ cô lại suy nghĩ kỳ quái như vậy, đang định nói gì đó thì thấy chỗ lõm trên cái bàn xoay có vẻ quen mắt.

“Ơ?”

Y cầm Thương Thạch lên, loay hoay trên cái bàn xoay mấy lần, cuối cùng tìm được một chỗ lõm để đặt vào.

Vừa khảm vào thì nghe “ong” một tiếng, không ngờ bàn xoay lại phát ra tiếng ngâm trầm trầm.

Tiếng ngâm này không vang dội, nhưng khoảnh khắc đó như truyền khắp Trường Thanh giới, cứ như có động đất cỡ lớn, khiến cả thế giới âm thầm chấn động.

Vừa cảm thụ được tiếng ngâm này Ninh Dạ lập tức biết không ổn.

Thân hình y lóe lên, đã đưa Công Tôn Điệp vào trong Thiên Cơ điện.

“Phù!” Ninh Dạ thở phào một tiếng: “Di vật thánh nhân, quả nhiên bất phàm. Chỉ rung động một cái thôi mà lay động cả cửu châu.”

“Lay động cửu châu?” Công Tôn Điệp kinh ngạc, cô không cảm nhận được.

“Ngươi ấy, tốt xấu gì cũng là Vô Cấu, tu pháp mà không tu tâm.” Ninh Dạ lắc đầu.

Lại nhìn bàn xoay trong tay, cầm Tử Tinh lên, nhưng có lắp thế nào thì thứ này cũng không khớp.

“Đúng là kỳ quái.” Ninh Dạ nhìn bàn xoay.

Một chỗ lõm trên bàn xoay có kích thước hệt như Tử Tinh, rõ ràng nó cũng là một phần của bàn xoay nhưng không biết vì sao lại không có tác dụng như Thương Thạch.

Nhưng Ninh Dạ biết di vật của thánh nhân chắc chắn bất phàm, có lẽ còn có nhiều quy củ.

Bây giờ Thương Thạch đã dung hợp với bàn xoay, dẫu sao cũng là chuyện vui, nhưng phải thu thập thêm một chút, khôi phục nguyên trạng mới thấy được công dụng.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Ninh Dạ cảm thấy kinh hãi.

Không đúng!

Ninh Dạ đột nhiên biến sắc, lập tức ném bàn xoay trong tay ra.

“Sao vậy?” Công Tôn Điệp vội vàng nắm lấy tay Ninh Dạ.