Chương 963 Nguyên thần dị động 1
Ninh Dạ nhìn bàn xoay như gặp ma: “Hình như... hình như thứ này vừa khống chế nhịp tim của ta.”
Khống chế nhịp tim?
Công Tôn Điệp không hiểu.
Người tu hành, cho dù thân thể bị hủy diệt, chỉ cần nguyên thần bất diệt là có thể trùng sinh, khống chế nhịp tim thì có tác dụng gì?
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không giống, vừa rồi ta có cảm giác nếu nhịp tim của ta ngừng lại, có lẽ ta sẽ chết thật.”
Cái gì?
Công Tôn Điệp kinh hãi.
Ninh Dạ lại vui mừng: “Quả nhiên là bảo bối, đây mới thật là bảo bối.”
Công Tôn Điệp sợ hãi: “Chàng còn vui vẻ, vừa rồi thiếu chút nữa nó đã hại chàng rồi.”
Ninh Dạ nhìn cô: “Nàng lại không sao?”
Công Tôn Điệp kinh ngạc: “Đúng vậy, sao ta lại không sao?”
Cô cũng không hiểu nổi.
Công Tôn Điệp nói: “Có lẽ vì nàng không chạm vào nó. Thiên Cơ, ngươi chạm vào thử xem. ’
Thiên Cơ đã xuất hiện, cầm bàn xoay lên ngắm nghía một hồi rồi lắc đầu: “Ta không sao.”
Ninh Dạ triệu hồi một con yêu thú, để yêu thú cầm thử. Một lát sau chỉ thấy yêu thú ngã cắm đầu xuống đất, hoàn toàn bất động.
Ninh Dạ kiểm tra thử nói: “Chết rồi, chết vì tim ngừng đập. Nhưng đây chỉ là yêu thú Hoa Luân, vốn không có năng lực tái sinh. ’
“Để ta đi bắt một tên Vạn Pháp đến.”
Công Tôn Điệp đã xông ra khỏi Thiên Cơ điện.
Một lát sau đã mang một con yêu thú cảnh giới Vạn Pháp về, để con yêu thú cầm bàn xoay. Chỉ chốc lát sau quả nhiên yêu thú này cũng ngã xuống đất mất mạng.
Cảnh giới Vạn Pháp là có năng lực nguyên thần trùng sinh, nhưng con yêu thú này chết rồi là không hề trùng sinh.
Ninh Dạ kiểm tra thử, nói: “Nguyên thần của nó mất rồi.”
“Cái gì?”
Thiên Cơ và Công Tôn Điệp đều kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây là một bảo vật loại tiêu diệt nguyên thần?”
Ninh Dạ lại lắc đầu; “Không, không phải tiêu diệt nguyên thần. ’
Y cầm thi thể yêu thú lên kiểm tra tỉ mỉ, ánh mắt lóe sáng: “Quả thế! Đây là dấu hiệu của thiên nhân nhất thể!”
Mọi người không hiểu, Ninh Dạ giải thích: “Trong điển tịch thượng cổ của Thiên Cơ môn có một số giới thiệu liên quan tới cảnh giới thứ sáu trở lên. Cảnh giới tu tiên không ngoài tu thân và tu thần. Cảnh giới thứ nhất và thứ hai tu thân; cảnh giới thứ ba thứ tư tu thần; sau khi tới cảnh giới thứ năm thì niết bàn trùng sinh, là một lần thăng hoa toàn diện. Còn tới cảnh giới thứ sáu là tu đạo. Mà muốn làm tới bước này, nghe nói phải để nguyên thần và thần thông dung hợp làm một, lấy thân chứng đạo.”
Thiên Cơ hỏi: “Cũng như Chứng Đạo Ma Hài?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Còn kém xa. Chứng Đạo Ma Hài chẳng qua là khắc dấu đạo tắc, nhưng đại đạo vốn là mênh mông vô ngần. Lúc đầu là ngộ đạo, sau đó là tu đạo. Con đường tu hành là một quá trình trước thì lĩnh ngộ, sau thì tự nỗ lực thực hiện. Lúc tu thân ngộ thần, lúc tu thần ngộ đạo, lúc ngộ đạo tu đạo, thời điểm tu đạo thành đạo cuối cùng mới chứng được đạo. Chứng Đạo Ma Hài lấy tên rất kêu nhưng dẫu sao cũng chỉ là nhìn hồ lô vẽ gáo, cũng như khác biệt giữa hình vẽ và người thật, khác nhau một trời một vực.”
Mấy năm qua Ninh Dạ âm thầm tu hành, cũng nghiên cứu kinh sách. Những điển tịch của Thiên Cơ môn năm xưa y còn chưa thể hiểu nổi, bây giờ từ từ lĩnh ngộ được, tầm mắt cũng mở rộng.
Thiên Cơ khó hiểu; “Nếu là tiên thần nhất thể, thế vì sao thánh nhân kia vẫn có nguyên thần.”
Lần này thì Ninh Dạ không giải thích được: “Những gì ta nói chỉ là căn cứ theo một số điển tịch thượng cổ lưu lại, đưa ra vài lời giải thích, khó tránh khỏi sai lầm. Bí mật tiên thần huyền ảo khó lường, chưa tới bước đó thì dẫu sao cũng khó mà lý giải. E rằng muốn thật sự giải thích được những thứ này phải tới cảnh giới thứ bảy mới hiểu được.”
Công Tôn Điệp cũng hiểu được đôi chút: “Tức là, thật ra thứ này làm cho nguyên thần và thân thể dung hợp làm một... Nó... nó không phải để giết người... nó là để hỗ trợ tu hành?”
“Không sai.” Ninh Dạ cười khổ: “Có lẽ đây là một bảo vật hỗ trợ tu hành, chẳng qua tu vi không đủ, bị nó hỗ trợ là trực tiếp mất mạng.”
Thiên Cơ và Công Tôn Điệp: “...”
Quả nhiên đồ chơi của đại năng đúng là nguy hiểm, một bảo vật hỗ trợ tu hành còn khiếm khuyết cũng có thể dễ dàng giết chết một tu sĩ Vạn Pháp.
Cũng may Ninh Dạ có Cửu Thiên Thần Thuật, lại có tu vi Vô Cấu, vì vậy phát hiện điểm lạ kịp thời, bằng không chết như vậy đúng là uất ức.
Nhưng thứ này chỉ có tác dụng với những sinh mệnh tu, không có hiệu quả với quái vật như Thiên Cơ, vì Thiên Cơ không phải là thân thể sinh mệnh.
Ngay sau đó Ninh Dạ để Thiên Cơ giữ thứ này, lại gỡ Thương Thạch ra khỏi bàn xoay, lúc này mới coi là an toàn.
Thật ra hai thứ này rất dễ phát hiện. Năm xưa thất đại môn phái chia của, có lẽ ai cũng có tâm tư riêng, chỉ nghĩ tới lợi ích bản thân, vì vậy không hề để ý.