Chương 966 Dùng người 2
Vệ Xuân Nguyên nói: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, ngươi nói xem liệu có phải di vật thánh nhân nào đó không? ’
Ninh Dạ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Có vẻ không giống. Nếu di vật thánh nhân có thể tác động tới nguyên thần, thế thì năm xưa khi phân chia đã có phát hiện rồi. Năm xưa không phát hiện, sáu ngàn năm rồi lại có cảm ứng, thế thì không hợp lý.”
Mọi người gật đầu liên tục.
Chuyện này đúng là không hợp lý.
“Nhưng chắc chắn có thứ gì đó
Nghe hắn nói vậy, mọi người cùng biến sắc.
Trận chiến năm xưa, tuy không ai ở đây từng tham dự, nhưng mức độ thảm khốc của nó được ghi chép trong điển tịch của tông môn.
Tập hợp nhiều đại năng như vậy nhưng vẫn tổn thất nặng nề.
Nếu thánh nhân này hồi sinh, muốn huyết tẩy trả thù, thế thì hỏng bét.
Lúc này mọi người nhìn nhau, trong lòng đều e ngại.
Ngược lại Ninh Dạ không cho là vậy: “Ta biết thánh nhân rất cường đại. Nhưng năm xưa hắn còn là người sống mà chúng ta còn giết được. Bây giờ có hồi sinh đi nữa cũng không thể mạnh hơn năm xưa.”
Hà Sinh Mặc cau mày: “Thiên đạo vô thường, không thể sơ ý. ’
Ninh Dạ lại nói: “Đương nhiên thiên đạo vô thường, nhưng tiên đạo cũng có quy luật. Ta không tin thánh nhân đã chết mà còn mạnh hơn lúc sống được. Đương nhiên bất luận cuộc sống phải nguyên thần này khởi tử hoàn sinh hay không, nhất định phải tìm ra thứ đã tác động tới nguyên thần!”
Nói xong Ninh Dạ đứng thẳng người dậy: “Ta sẽ phái người thăm dò xem rốt cuộc hôm nay có những ai tới Chấp Tử thành.”
Giám Sát đường.
Ninh Dạ ngồi trên ghế điện chủ, cau mày xem báo cáo.
Dương Nhạc khá căng thẳng: “Tạm thời chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Ninh Dạ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn mấy cái: “Con số không đúng. Đã nói là tất cả những ai tham gia khu chợ đều phải báo cáo trước cơ mà?”
“Có thông báo xuống, thuộc hạ bên dưới cũng làm theo. Thế nhưng ngài cũng biết mà, người trong giới tu hành tính cách tản mạn, không thích quy củ, lại có nhiều kẻ có ý đồ xấu, tâm tư khác thường, thi thoảng lại có người lẻn vào trong chợ. Nếu là tu sĩ bình thường thì còn dễ, chỉ e là người tu vi cao thì khó mà tra ra được.”
Ninh Dạ biết chuyện này cũng không thể trách hắn được.
Đúng như Dương Nhạc đã nói, tu vi thấp khó mà tra được tu vi cao.
Ngay kể cả không phải trường hợp như vậy, năm xưa Nhạc Tâm Thiện muốn tra Ninh Dạ còn khó hơn lên trời.
Tiên pháp không phải vạn năng, ngươi có kế Trương Lương, ta có thang leo tường, chính vì như vậy, nếu người tu tiên có ý đồ hành động bí mật, có rất nhiều cách.
Nhưng năm xưa là Ninh Dạ ở trong tối, luôn là y đi phá bố trí của người khác.
Bây giờ thời thế thay đổi, tu vi Ninh Dạ đã cao, thân phận cũng cao, y có bố trí, đương nhiên cũng có người định tới gây sự.
Đặc biệt là mấy năm qua, Ninh Dạ bồi dưỡng tâm phúc, đã đắc tội với không ít người.
Chuyện này không giống trong quá khứ, giờ là y ở ngoài sáng, người khác ở trong bóng tối.
Trong tình huống này, Dương Nhạc đúng là có sức nhưng bất lực.
Lấy tu sĩ vào thành làm ví dụ, một tháng qua tổng số tu sĩ vào thành được báo cáo là khoảng ba ngàn, nhưng thực tế theo như thăm dò ở các nơi, số lượng tu sĩ tăng thêm trong Chấp tử thành là khoảng năm ngàn.
Nói cách khác có bốn phần mười số người là lén lút lẻn vào.
Vốn đã là mò kim đáy biển, lại còn có kẻ lẻn vào, trong tình huống như vậy đúng là khó mà tìm được mục tiêu.
Tuy Dương Nhạc cũng có nỗi khổ trong lòng, nhưng ngược lại chứng minh năng lực của hắn vẫn có hạn.
Chuyện này khiến Ninh Dạ bỗng thấy nhớ Lạc Cầu Chân.
Tuy tên này luôn đối đầu với mình nhưng năng lực thật sự không tệ.
Còn Ninh Dạ, tuy y có đủ năng lực, nhưng khổ nỗi không đủ sức lực. Y không thể đặt toàn bộ thời gian vào việc này, còn phải tu hành, phải xử lý các loại đại sự.
Chuyện này khiến y trải nghiệm cảm giác bất đắc dĩ của Nhạc Tâm Thiện năm xưa.
Quả nhiên, thân là thủ lĩnh, quan trọng nhất không phải ngươi có bao nhiêu năng lực mà là năng lực dùng người của ngươi.
Phải tìm người có năng lực cao hơn. Ninh Dạ nghĩ.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì nói: “Cứ tra xét nội tình của những người trong danh sách trước đã.”
Nói xong đã rời khỏi phòng.
Dương Nhạc biết Ninh Dạ không hài lòng với kết quả của mình, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Ra khỏi Giám Sát đường, một bóng người bay qua.
Chính là Trì Vãn Ngưng.
Thấy sắc mặt Ninh Dạ không vui, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Chuyện này... quan trọng đến vậy à?”
“Chuyện liên quan tới thánh nhân, không thể không cẩn thận.”
“Có phải nhớ Lạc Cầu Chân không?”.