← Quay lại trang sách

Chương 967 Công tư lưỡng tiện

Quả nhiên hiểu chồng không ai bằng vợ, Trì Vãn Ngưng liếc mắt một cái là nhận ra suy nghĩ của y.

Ninh Dạ cười nói: “Đúng, ta thật sự thấy nhớ hắn. Ài, cứ có cảm giác, chỉ e lần này khu chợ sẽ có sự cố.”

“Nhìn chàng lo lắng rầu rĩ kìa, năm xưa chàng chỉ sợ thiên hạ không loạn.” Trì Vãn Ngưng cười hì hì nói.

Ninh Dạ thẳng thắn nói: “Ngồi chỗ nào thì phải nghĩ theo chỗ đó mà. Bây giờ ta là đại điện chủ, Thiên Nguyên phường thị do ta chủ trì, đương nhiên phải coi trọng quy củ rồi.”

“Vô liêm sỉ!” Trì Vãn Ngưng trợn trắng mắt lườm y, trong lòng cũng rất đắc ý, lại đổi giọng nói: “Không thì điều hắn tới.”

“Điều hắn? ’

“Đúng, mấy năm nay Lạc Cầu Chân bị bỏ không, hắn cũng chán nản lắm rồi.”

Ninh Dạ nhíu mày: “Lạc Cầu Chân khác với những người khác, đầu óc người này, ta không dám dùng. ’

Tuy Lạc Cầu Chân cũng giống như đám người Phong Đông Lâm, đều được Tẩy Tâm trì gột rửa. Nhưng Ninh Dạ biết hiệu quả của Tẩy Tâm trì không đủ tin cậy. Dùng để đối phó với những kẻ dùng thực lực giải quyết vấn đề chắc còn được, dùng để đối phó với Lạc Cầu Chân thì không chắc chắn.

Không khéo hắn đã âm thầm bố trí cách thức gì đó nhắm vào năng lực tẩy não của Tẩy Tâm trì, một khi dùng hắn cũng là cho hắn cơ hội.

Chính vì nguyên nhân này, năm xưa khi hãm hại Nhạc Tâm Thiện, Ninh Dạ không đưa nhân chứng Lạc Cầu Chân ra. Không phải y không muốn dùng mà là không dám dùng.

Trì Vãn Ngưng hiểu suy nghĩ của y, nói: “Sử dụng Lạc Cầu Chân đúng là nguy hiểm, nhưng nay đã khác xưa. Bây giờ chàng không chỉ có tu vi thâm sâu, cánh chim cũng lớn. Năm xưa chàng còn không phải e ngại gì, giờ việc gì phải e ngại?”

“Ầy... khi đó ta có định nắm giữ Hắc Bạch thần cung đâu.” Ninh Dạ ngượng ngùng.

“Nhưng cho dù là bây giờ, thống lĩnh Hắc Bạch thần cung vẫn chỉ là chàng cho bọn Phong Đông Lâm một câu trả lời, một câu trả lời tránh làm tử thương rất nhiều người vô tội, một câu trả lời đối với lương tâm của chính chàng. Những năm qua chàng đã làm không ít chuyện cho Hắc Bạch thần cung, khiến thiên hạ yên bình, bách tính hưng thịnh, ít bị xâm hại; nhưng dẫu sao thứ chàng để ý cũng không phải cái này. Nếu Hắc Bạch thần cung chịu nghe lệnh chàng thì tốt, nếu không thì chỉ là thực hiện kế hoạch đã gác lại mười năm trước. Tiến lùi gì chàng cũng có đường, sao lại phải sợ?”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Ninh Dạ sáng rực lên: “Vẫn là Vãn Ngưng hiểu ta, đúng là mấy năm qua ta lạc mất phương hướng, quên mất bản tâm.”

Bản tâm?

Mẹ nó, bây giờ chính ông đây cũng quên đi bản tâm của mình rồi.

Bản tâm là báo thù, bản tâm là công bằng cho thiên hạ, bản tâm là ngăn cách tiên phàm.

Vì vậy diệt Hắc Bạch thần cung là bản tâm, khơi mào chiến tranh tiên giới là bản tâm, bảo vệ Hắc Bạch thần cung cũng là bản tâm, cắt đất thoái nhượng là bản tâm, dẹp loạn chiến hỏa cũng là bản tâm, rồi quay lại tiếp tục làm phản Hắc Bạch thần cung... vẫn là bản tâm?

Ninh Dạ phát hiện chỗ tốt của người có nhiều bản tâm là ngươi có đi về hướng nào đi nữa cũng không quên sơ tâm.

Phát hiện này khiến y mừng thầm, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.

Bên cạnh có ai đó nghe thấy tiếng cười kỳ quái, còn tưởng thằng ngớ ngẩn nào đó cười lung tung, đến lúc thấy là Ninh Dạ lại sợ hãi tới mức dồn dập cúi đầu, chỉ cảm thấy nụ cười của đại điện chủ anh minh thần võ, đúng là tấm gương cho chúng ta.

Được Trì Vãn Ngưng nhắc nhở, Ninh Dạ không còn lo ngại gì, lập tức đòi người ở chỗ Mộc Khôi tông.

Mộc Khôi tông cũng chẳng để ý tới Lạc Cầu Chân, dù sao thứ Lạc Cầu Chân biết thì bọn họ đều biết, Ninh Dạ đã muốn thì trả cho y là được. Nhưng Mộc Khôi tông vẫn không quên nhắc y, ngươi đã làm đại điện chủ hơn mười năm, nên suy nghĩ tới bước tiếp theo thăng chức làm chưởng giáo.

Ninh Dạ đành thể hiện là hợp đồng về Đông Phong quan còn chưa hết, các ngươi vội chiếm khu vực phía đông làm gì? Người tu tiên thì trăm năm chỉ là một cái búng tay, phải có chút định lực chứ.

Mộc Khôi tông đáp lại là đối với tu sĩ thì trăm năm không lâu, nhưng đối với nợ nần thì hơi dài rồi đấy.

Ninh Dạ ngửa đầu lên trời cười ha hả, coi như không nghe thấy.

Mấy hôm sau, Lạc Cầu Chân xuất hiện trước mặt Ninh Dạ.

Đương nhiên bây hắn không còn bộ dạng năm xưa.

Để tránh phiền phức, Ninh Dạ bảo Công Tôn Điệp đổi gương mặt cho hắn.

Nhưng khoảnh khắc thấy Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ vẫn ngây dại: “Sao nàng ấy lại biến ngươi thành bộ dạng này?”

Năm xưa tuy Lạc Cầu Chân không tuấn tú tới mức siêu cấp như Ninh Dạ, nhưng dẫu sao cũng là nam tử phong độ xuất trần, dung mạo cũng khá được.

Nhưng lúc này xuất hiện trước mặt Ninh Dạ lại là một đại thúc tuổi trung niên mặt rỗ mũi đỏ đầu hói.