← Quay lại trang sách

Chương 977 Nổi giận 1

“Không, hắn không sống được.” Ninh Dạ lại nói.

Cái gì?

Trì Vãn Ngưng và Lạc Cầu Chân đều ngây người, kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ, ngươi có phải người như vậy đâu?

Nhan Tiểu Bảo càng sợ hãi nhìn Ninh Dạ, thân thể run lẩy bẩy.

Ninh Dạ đã chậm rãi nói: “Ngươi vốn không phải nhân loại, thì làm sao mà sống?”

“Cái gì?” Nhan Tiểu Bảo càng kinh ngạc: “Ta không phải người?”

Sau câu nói này của Ninh Dạ, thân thể Nhan Tiểu Bảo đột nhiên run rẩy, sau đó hắn thấy thân thể mình bắt đầu hóa thành làn khói tiêu tán, từ từ tan vào không trung.

Nhan Tiểu Bảo kinh hãi: “Đại điện chủ, đừng giết ta mà!”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta nói rồi, không phải ta giết ngươi... Ngươi vốn không phải là người, chẳng qua chính ngươi cho rằng mình là người... Còn khi ngươi hiểu ra chân tướng thì cũng là thời khắc tiêu tan.”

Sau tiếng nói của hắn, thân thể Nhan Tiểu Bảo tiêu tan càng nhanh hơn, dần dần hóa thành một tảng đá màu trắng hình người. Tảng đá đó có thân tể, có gương mặt, còn đang cố la hét, nhưng sau khi thân thể trở lại hình dạng vốn có là từ từ bất động, cuối cùng chỉ để lại một gương mặt sợ hãi.

Người đá?

Hóa ra bản thể của thiếu niên này là một người đá?

Mọi người đều ngây dại.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một giọng nói vang lên.

“Đại điện chủ! Ta có việc gấp cần gặp đại điện chủ, có tin tức quan trọng cần thông báo!”

Là Nguyệt Ảnh Tử.

“Để hắn vào!” Ninh Dạ nói.

Nguyệt Ảnh Tử vội vội vàng vàng chạy vào, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Ninh Dạ: “Đại điện chủ, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi!”

“Ngươi nhớ ra cái gì?”

“Hàn Đàm hoa!” Nguyệt Ảnh Tử hô: ” Người đụng vào Hàn Đàm hoa không phải thiếu niên mà là ông lão kia!”

Cái gì?

Lạc Cầu Chân và Trì Vãn Ngưng đều kinh hãi.

Ông lão kia?

“Quả nhiên! Lão già này mới là chính chủ, bị hắn lừa rồi!” Ninh Dạ vỗ mạnh lên bàn, đứng thẳng dậy: “Thông linh cho người đá, điểm hóa quái vật, thậm chí còn có thể khiến người đá tự sinh ra ý thức, cho rằng mình là người thật. Thủ đoạn hay lắm! Truyền lệnh, lập tức phong tỏa xung quanh, không cho bất cứ tu sĩ nào rời khỏi!”

Đúng lúc này bên ngoài ầm một tiếng, sóng khí ngập trời nổ ra, nương theo đó là một tiếng rống cực kỳ cuồng bạo!

Thiên Nguyên phường thị.

Một luồng khí thế hùng hồn hung bạo phóng lên ngập trời. Không ngờ người phóng thích khí thế này lại là một tu sĩ mặt đỏ tóc dài, tay cầm một cây chùy lớn màu tử kim, gầm thét điên cuồng: “Chợ búa cái rắm chó gì, hôm nay ông đây sẽ đập nát nơi này. Tất cả mọi thứ ở đây đều là của ông đây!”

Nói xong hắn gầm lên một tiếng, hóa thành một con vượn yêu cực kỳ to lớn, vung thanh chiến chùy đập xuống Thiên Nguyên phường thị.

“Là Thiết Vương!” Có người nhận ra, sợ hãi kêu lên.

Thiết Vương là một trong số các đại yêu của Thái Âm môn, là cường giả Vô Cấu trung kỳ, tên thật là Thiết Đương Sơn, sau khi dung hợp huyết mạch Phiên Sơn cự viên, ghét cái tên mình quá nhà quê nên lấy tên là Thiết Vương.

Phiên Sơn cự viên có thể tính là một trong những yếu thú có kích thước lớn nhất trên mặt đất tại Trường Thanh giới, bản tính nóng nảy dễ nổi cáu, mà sau khi dung hợp huyết mạch cự viên, Thiết Vương cũng bắt đầu trở nên nóng tính, cực dễ gây chuyện, hơi tí là nổi giận ra tay.

Nhưng hắn có nóng tính đến đâu đi nữa cũng không thể ra tay với Thiên Nguyên phường thị chứ?

Có điều thời khắc này rõ ràng Thiết Vương đã phát điên, quả chùy lớn ầm ầm nện xuống như muốn hất bay cả Thiên Nguyên phường thị.

Khổ nỗi lần này khu chợ mở cửa, đại trận không thể phát huy toàn bộ uy lực, có chịu được Thiết Vương vung chùy đập liên tục hay không cũng là vấn đề. Lúc này thấy quả chùy khổng lồ đập xuống, các tu sĩ đang kinh hãi thì một làn mây gió quét tới, tuy trông rất nhẹ nhàng nhưng quả chùy lớn rơi vào áng mây này lại như rơi vào lớp bông, mười phần lực lượng giải trừ tám phần, hai phần còn lại đánh vào trận pháp chỉ phát ra tiếng nổ như sấm sét.

Trong Yên Lang điện, giọng nói của Ninh Dạ vang lên: “Thiết Vương, ngươi làm gì đấy? Cho dù ngươi là người của Thái Âm môn đi nữa, sao lại không nể mặt ta như vậy...”

“Ta chửi cả nhà ngươi! Ninh Dạ, một thằng nhãi rắm chó như ngươi mà dám đánh cắp chức tước cao như vậy, mà đòi đứng ngang hàng với ông đây, ta đập nát Yên Lang điện của ngươi!”

Quả chùy khổng lồ lại đánh xuống.

“Đã nể mặt rồi còn không chịu!” Sau tiếng quát phẫn nộ của Ninh Dạ, một vòng xoáy trắng đen đã hình thành, chính là Quang Ám Sát Chú.

Chẳng qua so với năm xưa Quang Ám Sát Chú của Ninh Dạ đã mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Quả chùy nện vào vòng xoáy, lực lượng bộc phát còn nâng cả quả chùy lên.

Thiết Vương gào thét điên cuồng, quả chùy lớn nện xuống như núi đổ: “Dựa dẫm vào lực lượng của Yên Lang điện? Ngươi là cái thá gì?”