← Quay lại trang sách

Chương 976 Điểm hóa 2

Nhan Tiểu Bảo vui vẻ chọn vài loại tài nguyên quan trọng, sau đó làm như lúc trước, chui vào góc thăng cấp luyện hóa.

Sau một số thao tác, chẳng bao lâu sau lại có thêm một số vật liệu bản thăng cấp.

Đương nhiên Nhan Tiểu Bảo không ngờ được, tất cả những gì hắn làm đều bị Ninh Dạ thấy hết.

Trên Yên Lang điện, nhìn Nhan Tiểu Bảo, Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Tìm ra rồi.”

Hắn vẫy tay, Lạc Cầu Chân hiểu ý, nói với Nguyệt Ảnh Tử: “Ngươi đi được rồi. Ngươi biết quy củ rồi đấy.”

“Vâng vâng.” Nguyệt Ảnh Tử cười bồi nói: “Tiểu nhân hiểu, chuyện hôm nay sẽ vĩnh viễn biến mất trong bụng tiểu nhân, à không, là quên sạch! Vĩnh viễn không nói với người khác.”

Nói xong cẩn thận rời khỏi.

Hắn còn lo Ninh Dạ giết người diệt khẩu, dù sao hắn cũng đã thấy cảnh tượng Nhan Tiểu Bảo thăng cấp vật chết thành quái vật, vì vậy nãy giờ vẫn luôn căng thẳng.

Mãi tới thời điểm này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vỗ ngực nói: “May quá may quá, đại điện chủ không giết người diệt khẩu... Nhưng chuyện này phải quên đi, phải quên... Kỳ quái, hình như ta quên mất chuyện gì rồi...”

Hắn suy nghĩ rồi lập tức vỗ đầu nói: “Ai da, đã nói là phải quên rồi, còn đi nhớ lại làm gì.”

Rồi cứ thế rời khỏi.

Trên đại điện, Lạc Cầu Chân hỏi: “Có cần ta dẫn hắn tới không? ’

Ninh Dạ ừ một tiếng: “Mượn danh nghĩa gì đó, đừng gây động tĩnh lớn.”

“Vâng.”

Lúc này Nhan Tiểu Bảo còn đang vui vẻ.

“Phát tài, phát tài rồi, sư phụ!” Nhan Tiểu Bảo cực kỳ phấn khích nói.

“Ừm.” Nhàn Vân Lão Nhân có vẻ khá phờ phạc, bộ dạng biếng nhác.

Sau khi suy nghĩ, Nhàn Vân Lão Nhân đột nhiên nhìn thấy gì đó, tinh thần chấn động nói: “Đồ đệ ngoan, ngươi cho ta chút linh thạch.”

Nhan Tiểu Bảo nhìn theo ánh mắt ông lão, thấy cách đó không xa có một nữ tu nhan sắc xinh đẹp đang nhàm chán nhìn xung quanh, xem ra không có gì đặc biệt nhưng vẻ phong tình giữa mi mắt lại để lộ điều gì đó.

Nhan Tiểu Bảo lập tức hiểu ra; “Sư phụ, người lại muốn...”

Nhàn Vân Lão Nhân cười nói: ” Ai da, có tiền là phải sung sướng chớ? Mau lên mau lên, đồ đệ ngoan.”

Nhan Tiểu Bảo bất đắc dĩ cho Nhàn Vân Lão Nhân một túi linh thạch, nhìn sư phụ vui cười hớn hở chạy sang đó, lắc đầu lẩm bẩm: “Lão già háo sắc.”

Đang định rời khỏi thì thấy phía sau có vài người mặc trang phục Hắc Bạch thần cung đứng sau lưng mình.

Không phải ẩn nấp ngụy trang mà là ngang nhiên xuất hiện.

Lạc Cầu Chân mỉm cười: “Đại điện chủ muốn gặp ngươi.”

Nhan Tiểu Bảo trong lòng run rẩy: “Đại điện chủ... ’

Con ngươi hắn xoay một vòng, lùi lại vài bước, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, hô to: “Không ổn rồi, Hắc Bạch thần cung giết người cướp của!”

Nhưng vừa hô xong lại thấy xung quanh chẳng còn bóng người nào.

Mây mù lượn lờ, Nhan Tiểu Bảo như ở trong đám mây.

Một bàn tay đã nhô ra khỏi tầng mây, tóm lấy Nhan Tiểu Bảo: “Thằng nhóc thật xảo quyệt, thú vị đấy.”

Khoảnh khắc sau Nhan Tiểu Bảo phát hiện thời không xoay chuyển, bản thân đã ở trong Yên Lang điện, phía trước có một người ngồi trên cao, không phải Ninh Dạ thì là ai?

Nhan Tiểu Bảo giật mình nhìn Ninh Dạ: “Ninh... Ninh đại điện chủ?”

Ninh Dạ không buồn nhiều lời với hắn, tiện tay đánh một pháp thuật vào người Nhan Tiểu Bảo: “Thủ đoạn của ngươi là từ đâu ra? Để ta xem thử nào... Ồ?”

Ninh Dạ đột nhiên cả kinh, không thể tin nổi nhìn Nhan Tiểu Bảo, ánh mắt đầy quái dị.

Nhan Tiểu Bảo bị ánh mắt y dọa cho nhảy dựng lên, hô to: “Ninh đại điện chủ, mọi người đều nói rằng ngài là người lương thiện, tạo phúc cho thiên hạ... Đúng, tại hạ có chút bản lĩnh, nhưng đó là bản lĩnh trời sinh của tại hạ, ngài muốn dùng thì tại hạ làm việc cho ngài là được, đâu cần phải giết tại hạ?”

Ninh Dạ lại không nói gì, nhưng sắc mặt đã từ từ hóa thành nghiêm túc, hai hàng mi nhíu chặt: “Vì sao lại như vậy? Kỳ quái... kỳ quái...”

Trì Vãn Ngưng ở bên cạnh hiếm khi thấy Ninh Dạ như vậy, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? ’

Ninh Dạ đang định trả lời thì Lạc Cầu Chân ở bên ngoài đã đi vào.

Hắn thi lễ với Ninh Dạ: “Đại điện chủ, ông lão kia nắm bắt thời cơ rất nhanh, đã chạy rồi.”

“Cái gì? Sư phụ vứt bỏ ta rồi?” Nhan Tiểu Bảo lo lắng kêu to: “Sao ông ấy có thể làm vậy được, lão già này.”

Nói xong ngồi phịch xuống đất khóc tu tu.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Ngươi có năng lực điểm hóa quái vật này từ bao giờ?”

Nhan Tiểu Bảo vội vàng nói: “Mấy hôm trước tự nhiên có.”

“Có phải trong ngày Hàn Đàm hoa nở không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhan Tiểu Bảo gật đầu lia lịa.

“Trước khi nó nở hay sau khi nó nở?” Ninh Dạ lại hỏi.

Ánh mắt Nhan Tiểu Bảo hoang mang: “Cái này thì... ta không nhớ rõ... đại điện chủ, ta không nhớ rõ mà, ngài... ngài đừng giết ta có được không...”

Nói xong hắn lại khóc lóc.

Ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng không nhịn được nói: “Ngươi yên tâm, đại điện chủ không phải người hiếu sát như vậy đâu, ngươi ngoan ngoãn hợp tác là không việc gì.”