Chương 991 Trận chiến Bạch Sương 2
Cả Hắc Bạch thần cung lẫn Mộc Khôi tông đều là cao thủ quăng tội.
Đáng tiếc Tử Lão sẽ không gánh tội này.
Nói lý thì tội này vốn không phải do hắn gánh, dù sao hắn chỉ đưa ý tưởng, thực hiện là do người dưới, ngươi dưới làm việc bất lực, không thể nói là chiến lược có vấn đề.
Huống chi Tử Lão cũng không phải người nói lý.
Âm Vô Cữu nhìn lão, nhưng Tử Lão lại ngẩn ra ở đó, cứ như hoàn toàn không nghe thấy.
Mãi tới khi Thiên Thi - Thiết Tiêu ho khan ba tiếng, Tử Lão mới như khôi phục tinh thần.
Ánh mắt vẫn mê man, nhìn lên bầu trời, lại phát ra một tiếng cảm thán: “Cuối thu trong trẻo, đúng là lúc thích hợp để giết người.”
Âm Vô Cữu nổi giận: “Tử Lão, chuyện này...”
“Chuyện này liên quan quái gì tới ta?” Tử Lão lười biếng nói: “Ngay cả Ninh Dạ còn buông bỏ, sao ta phải để ý.”
Ninh Dạ?
Chuyện này thì liên quan gì tới Ninh Dạ?
Nguyên Mục Dã bên dưới đã ho một tiếng nói: “Chưởng giáo, nếu có Ninh Dạ chống lưng, chắc chắn Thư Vô Ninh không tới nước này.”
Nghe hắn nói vậy, Âm Vô Cữu lại ngạc nhiên: “Ý ngươi là...”
Nguyên Mục Dã nói: “Khi Ninh Dạ vừa trở thành đại điện chủ đã làm không ít việc. Thế nhưng mấy năm nay đa số thời gian là Ninh Dạ đóng cửa tu hành, chuyện bên ngoài phần lớn là giao cho đám người Phong Đông Lâm, Vạn Pháp, Lạc Cầu Chân.”
“Cánh chim của hắn cứng rồi, cũng nên như vậy. Người tu đạo thì quyền lực chỉ là công cụ. Công cụ đã tới tay, làm gì có chuyện ngày nào cũng đánh bóng.” Thiết Tiêu hừ một tiếng nói.
“Đúng vậy.” Nguyên Mục Dã nói: “Lúc trước Ninh Dạ đã nói, hắn muốn theo đuổi thiên đạo, muốn phi thăng khỏi giới này, ngao du ngoài tầng trời. Cũng đúng là hắn rất cố gắng cho những gì mình đã nói.”
“Chuyện này thì liên quan gì tới hôm nay?”
“Cũng chẳng liên quan gì, ý của Tử Lão là Ninh Dạ sẽ không tham gia. Mà Ninh Dạ không tham gia thì Hắc Bạch thần cung cũng không tham gia.”
Nghe hắn nói vậy, Âm Vô Cữu đã hiểu.
Hắn vuốt cằm: “Thế thì ý ngươi là...”
“Ninh Dạ hứa hẹn với chúng ta, đợi hắn kế thừa đại thống sẽ cắt khu vực phía đông nhường cho chúng ta. Nếu thế không phải lo được mất nhất thời, thậm chí không cần nảy sinh tranh chấp gì với Hắc Bạch thần cung. Dù sao đấu với một môn phái chắc chắn sẽ sa sút chỉ tổ làm chúng ta hao tổn vô ích.” Nguyên Mục Dã nói.
“Đúng vậy!” Mọi người cùng gật đầu.
Chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ xuống dốc, bây giờ không cần tranh đấu vô nghĩa.
Mà nếu Thư Vô Ninh đã gửi thư tới, chứng tỏ là còn chưa ra quyết định, còn đang chờ bọn họ, muốn xem câu trả lời của Mộc Khôi tông rồi mới quyết định.
Thời khắc này, mọi người đều hiểu ra.
Âm Vô Cữu nói: “Không thể để nha đầu Thư Vô Ninh này nắm mũi dẫn đi được, nhưng cũng không thể để mặc đám người Thái Âm môn vơ vét lợi ích trên người chúng ta được. Mục Dã? Ngươi có ý tưởng gì không?”
Nguyên Mục Dã cười nói: “Thay đổi mục tiêu thì sao?”
“Đổi sang đâu?”
Lúc này Tử Lão mới mở miệng: “Bạch Sương lĩnh đi.”
Thái Âm môn và Mộc Khôi tông cũng không hòa hợp êm ấm. Bạch Sương lĩnh nằm ở khu vực tiếp giáp giữa hai châu Hàn - Thiên, có một mỏ linh thạch và sáu loại tài nguyên quý giá. Hai phái thường xuyên tranh chấp ở đây.
Mỗi năm Thái Âm môn và Mộc Khôi tông đều phái đệ tử tới đây rèn luyện, có khi đụng độ, hai bên lập tức ra tay chiến đấu chém giết. Năm xưa Tử Lão gây dựng uy danh chính tại nơi này.
Mấy năm qua, mỏ linh thạch ở Bạch Sương lĩnh đã từ từ cạn kiệt, lợi ích giảm sút, tranh chấp giữa hai bên cũng giảm thiểu.
Nhưng bây giờ Tử Lão lại đưa ra đề xuất, khi lão muốn động thủ thì lợi ích gì gì cũng không quan trọng, muốn làm là làm.
Một khi Bạch Sương lĩnh xảy ra chuyện sẽ thu hút sự chú ý của Thái Âm môn, hiển nhiên sẽ kéo bớt lực lượng của bọn họ.
Còn chuyện này có thể giúp Thư Vô Ninh giải quyết được bao nhiêu phiền phức, vậy phải xem bản lĩnh của nữ nhân này.
Xét theo góc độ Mộc Khôi tông, đây là lựa chọn tốt nhất.
Ngươi định lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng ngươi.
Chúng ta kiềm chế lẫn nhau, phải xem bản lĩnh đôi bên.
Nói trắng ra là, làm quân cờ của nhau.
Còn Mộc Khôi tông rất tự tin mình sẽ nắm được cơ hội.
❖ ❖ ❖
Ba ngày sau.
Mộc Khôi tông đột nhiên tập kích Bạch Sương lĩnh, Tử Lão còn ngang nhiên hiện thân, nhưng không xuất thủ.
Vì lúc này trong Bạch Sương lĩnh chỉ có một tu sĩ Vô Cấu trấn giữ.
Đại năng có tôn nghiêm của đại năng, giữa các phái cũng có quy củ ngầm. Trừ phi khai chiến chính diện, bằng không tập kích bất ngờ thì không được ỷ lớn ép nhỏ.
Nhưng cho dù như vậy, thấy Tử Lão đột nhiên xuất hiện, người trấn thủ của Thái Âm môn cũng tuyệt vọng, không còn ý chí chiến đấu, vứt bỏ Bạch Sương lĩnh bỏ chạy.
Thái Âm môn biết tin cũng rất kinh ngạc.