Chương 992 Khó mà cắt đứt 1
Vì Tử Lão đã lên tới Niết Bàn nên Tuyết Yêu Mỗ Mỗ - Hàn Cô Sương đích thân tới Bạch Sương lĩnh.
Lần này Tử Lão không khách khí nữa, trực tiếp đại chiến với Hàn Cô Sương trên bầu trời Bạch Sương lĩnh.
Trận chiến kéo dài bảy ngày.
Trong bảy ngày đó, Bạch Sương lĩnh hóa thành khoảng thiên địa băng tuyết, tuyết rơi bồng bềnh, trên bầu trời có một con rắn sương giá bay lượn trên không, còn bốn phía là Ngũ Sát kiếp vân, sấm vang chớp giật, âm phong sát khí, đối đầu với lĩnh vực hàn sương, tạo thành bầu không khí cực kỳ khủng khiếp.
Cho dù chỉ là dư âm của trận chiến cũng khiến cho thế giới này như gặp tận thế, khiến người xem run rẩy tận tim gan.
Sau bảy ngày, băng tiêu sương giải, gió lặng mây tan.
Tất cả trở về tịch mịch, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có mặt đất trắng xóa chứng mình rằng nơi này từng xảy ra một trận đại chiến kịch liệt.
Không bao lâu sau Tử Lão và Hàn Cô Sương đều về môn phái của mình, không hề nhắc lại trận đại chiến lần này, cũng khiến mọi người không đoán ra thắng bại.
Chẳng qua Tử Lão vẫn thoải mái tự nhiên như ngày thường, còn trong phủ đệ của Hàn Cô Sương lại có thêm vài cái xác thị nữ.
❖ ❖ ❖
“Đồ ngu! Rác rưởi! Rặt một lũ vô dụng!”
Ngoài Hàn Sương phủ, loáng thoáng có tiếng quát phẫn nộ của Hàn Cô Sương.
Khí lạnh quét qua xung quanh.
Tân Tiểu Diệp ngồi ngoài làn sương, chống tay lên má, như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sư tỷ Hoàng Liên vội vàng chạy tới: “Ẩm Tuyết, mau khuyên sư phụ đi, lão nhân gia lại nổi nóng rồi.”
Tân Tiểu Diệp lại thờ ơ như không: “Yêu khí của bà ấy mất khống chế, tâm trạng hỗn loạn, nếu không phát tiết còn khiến tu vi hao tổn. Cứ để cho bà ấy phát tiết một phen, nhưng đừng phái ai tới hầu... vào thì chỉ có chết thôi.”
Hoàng Liên rất bất đắc dĩ.
Tuy cô là sư tỷ, nhưng bây giờ mới là cảnh giới Vạn Pháp; sư muội Ẩm Tuyết lại là Vô Cấu. Tuy vẫn gọi cô là sư tỷ nhưng vị sư tỷ này lại không dám thất lễ hay sai khiến gì.
Cũng may quan hệ giữa cô và sư muội rất tốt, Tân Tiểu Diệp đối xử với cô không tệ.
Nhưng nghĩ tới sư phụ, Hoàng Liên lại lo lắng: “Sư phụ là người sĩ diện, không ngờ lần này lại... lại...”
Cô không nói ra được.
Hàn Cô Sương đánh với Tử Lão một trận, người khác không biết chứ Hoàng Liên hiểu rõ ràng rõ.
Mặt ngoài thì lúc đó hai người ngang tài ngang sức, sau đó ai đi đường nấy.
Nhưng Hoàng Liên biết đó là vì Hàn Cô Sương bị ép thi triển cấm thuật mới có thể đánh ngang với Tử Lão.
Sau đó Tử Lão thì chẳng có vấn đề gì, Hàn Cô Sương lại bị cấm thuật phản ngược.
Trận chiến này, cuối cùng là thua.
Đối với Hàn Cô Sương, cấm thuật phản ngược không phải thứ khiến bà ta khó chịu nhất; thua dưới tay một thằng nhóc mới thăng cấp mới khiến bà ta khó chịu hơn, cũng là nguyên nhân khiến Hàn Cô Sương phẫn nộ.
Cho dù bà ta tu hành Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, tuyệt tình tuyệt dục, nhưng lúc này cũng giận tới phát điên.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử vội vàng đi tới: “Ẩm Tuyết sư thúc!”
“Chuyện gì?” Tân Tiểu Diệp lạnh nhạt nói.
“Sư tổ cho mời.”
Hậu Cức sơn, Tuyết Thần cung.
Tân Tiểu Diệp bồng bềnh tiến vào.
Toàn bộ Tuyết Thần cung giờ đã hóa thành vùng đất băng giá, vạn vật đóng băng.
Vào trong điện, đập vào mắt là một con rắn băng quấn lấy cây cột.
Ngước nhìn con rắn, Tân Tiểu Diệp nói: “Sư phụ!”
Con rắn băng tuyết kia uốn lượn vòng quanh, miệng nói tiếng người: “Ẩm Tuyết, ta bị Ngũ Sát Tuyệt Thần của Tử Lão công kích, nguyên thần hao tổn, lại bị cấm thuật phản ngược, yêu lực tăng vọt, đang không ngừng yêu hóa.”
Tân Tiểu Diệp cũng không lấy làm lạ: “Đệ tử hiểu, nhưng chắc đây chỉ là tạm thời?”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nói: “Vốn ta cũng tưởng là tạm thời, nhưng vấn đề còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Tử Lão đúng là thiên phú hơn người, thủ đoạn cay độc. Xem tình hình này trong vòng một năm ta khó mà khôi phục hình người.”
“Thời gian một năm cũng không lâu.” Tân Tiểu Diệp nói.
“Nhưng ta không đợi được!” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ gầm lên: “Ẩm Tuyết, đi đi, sưu tập mười sáu con yêu thú băng tuyết cảnh giới Vạn Pháp, lại tìm bốn mươi hai cọng Khô Miên thảo, luyện thành Cực Âm Hàn Sương chi, cuối cùng lại xin Hạo Thiên môn một viên Luyện Thần đan.”
Tân Tiểu Diệp kinh ngạc: “Sư phụ định dùng thuật Tiên Hà Nghịch Lưu? Tuy pháp thuật này có thể biến yêu lực đang sôi trào thành trợ lực, nhưng sẽ khiến bản thân hao tổn, thậm chí... thậm chí... sư phụ cẩn thận, hành động này sẽ cắt đứt tiền đồ, tuyệt đối không được!”
“Tiền đồ? Còn tiền đồ gì nữa?” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nổi giận nói: “Ta đã là Niết Bàn, tu hành ba ngàn năm, cảnh giới thứ sáu lại xa xôi tới không thể với đến, đã chẳng còn tiền đồ từ lâu rồi, còn cần tiền đồ làm gì? Ta muốn khôi phục như cũ, ta muốn mạnh lên! Ta muốn mạnh nữa lên!!!!”