Chương 994 Phản tướng 1
Thậm chí mình không cần ra tay giết chết, chỉ cần tăng cường yêu lực tuyết xà là khiến sư phụ chết rất tự nhiên.
Nhưng mấy năm qua sư phụ đối xử rất tốt với mình, ơn nặng như núi, mình có muốn làm vậy không?
Khoảnh khắc đó, trong đầu cô lóe lên tình cảnh Thiên Cơ môn bị diệt môn.
Cha để chết thảm, sư huynh gặp nạn, vô số môn nhân gục ngã dưới đao.
Không được!
Nhất định phải giết chúng!
Vừa hay lúc này khí tức của tuyết xà và Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đồng thời suy yếu, tức là đã tới thời khắc mấu chốt.
Trong lòng cô nổi ác ý, định ra tay.
Nhưng ngay lúc sắp động thủ, trong đầu lại từ từ hiện lên quá khứ, sư phụ chăm sóc, dạy bảo mình, đặc biệt là có một lần mình tu hành suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, chính sư phụ đã ôm mình vào trong lòng ba ngày ba đêm, dùng lực lượng bản thân xua tan hàn độc giúp mình... Nghĩ tới chuyện này, cho dù thế nào cô cũng không ra tay nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hét lớn một tiếng, khí tức suy giảm, lực lượng tuyết xà dâng lên ào ào.
Không tốt!
Sư phụ không chịu nổi.
Hoàn toàn là bản năng, Tân Tiểu Diệp ra đòn, nhưng không phải giết người mà là kiềm chế lực lượng của yêu xà. Khoảnh khắc sau khí thế của Tuyết Yêu Mỗ Mỗ tăng vọt, thân hình vốn hư vô mờ ảo biến thành thực thể, quát lớn một tiếng, tuyết xà kêu thảm một tiếng, hóa thành mây khói tiêu tan.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ bồng bềnh hạ xuống, đã thành công rồi.
Trở lại là yêu thể hoàn mỹ, tu vi cũng tăng thêm một đoạn, thật sự đạt tới Niết Bàn đỉnh phong.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nhìn Tân Tiểu Diệp bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ ngốc này, cuối cùng lại không hạ thủ được ư? Cũng không uổng công vi sư yêu thương ngươi suốt mấy năm qua.”
Tân Tiểu Diệp tâm thần chấn động, uể oải ngã ngồi xuống đất.
Đông Phong quan, Vân Tuyệt môn.
Thư Vô Ninh ngồi trên vị trí chưởng giáo, quan sát tin tức liên quan tới Bạch Sương lĩnh, chìm vào trầm tư.
“Chưởng giáo, chuyện này có gì đó rất lạ.” Lâm Gù đã nói: “Vì sao chúng ta đưa tin cho Mộc Khôi tông, cuối cùng lựa chọn của bọn họ lại là khai chiến với Thái Âm môn ở Bạch Sương lĩnh?”
Thư Vô Ninh nhìn về phía Lý Nhất Phượng: “Lý trưởng lão, ngươi thấy chuyện này ra sao?”
Lý Nhất Phượng cười lạnh: “Còn ra sao nữa? Mộc Khôi tông làm vậy chính là một cách thể hiện thái độ, nói rằng bọn họ không quan tâm tới uy hiếp của chúng ta. mà quyết đấu với Thái Âm môn ở Bạch Sương lĩnh, khơi mào trận chiến là định lợi dụng ngược lại chúng ta, thu hút sự chú ý của Thái Âm môn, tiện cho họ làm việc.”
Khuê Liệp nghi hoặc: “Vấn đề là cùng lắm chúng ta chỉ thu hút được một tên Vô Mục Thiên Yêu, dùng làm mồi nhử nhưng có câu được cá lớn đâu.”
“Thế nên cuối cùng vẫn là hình thức lớn hơn ý nghĩa. Hành động của người tu tiên, đa phần chỉ mong sảng khoái, đâu có nghĩ nhiều tới thiệt hơn được mất? Nếu bọn họ có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, chưa chắc sư phụ đã quật khởi nhanh đến thế.” Thư Vô Ninh lạnh nhạt nói.
Mấy năm qua tuy cô không đi theo Ninh Dạ, nhưng thường xuyên được chỉ điểm, gần đèn thì rạng, rất nhiều chuyện nhìn nhận thấu triệt, biết rõ thói quen hành xử của người tu hành là không thể tính toán theo lẽ thường.
Những người này có người bị công pháp ảnh hưởng, có người bị địa vị ảnh hưởng, trong đó còn có nhiều loại tâm tư hay thay đổi, tính cách bất định, cách hành sử cũng khó mà dự liệu, vì vậy hậu quả thường là làm việc thường không chọn cái đúng, chỉ chọn cái quý giá.
Cũng như lần này, nói là coi Vân Tuyệt môn như quân cờ, thật ra lực lượng của Vân Tuyệt môn còn chẳng thể phát huy tác dụng kiềm chế, cuối cùng là Tử Lão ngứa tay muốn đánh một trận nên tùy tiện tìm lý do xuất thủ.
Tuy Thư Vô Ninh không biết lý do thực tế, nhưng bản chất thì không sai.
Vấn đề là...
Chuyện này đâu có giải quyết được hiện trạng của Vân Tuyệt môn.
“Như vậy, chúng ta không thể mượn tay Mộc Khôi tông giải quyết Thái Âm môn được?” Tạ Uyển Nhi thở dài.
“Đúng vậy, kế hoạch thất bại rồi.” Thư Vô Ninh cười.
“Chưởng giáo vẫn còn cười được.” Lý Nhất Phượng tức giận: “Đừng trách ta nói trước, nếu Vô Mục Thiên Yêu mà tới, bản cô nương không phải đối thủ của hắn đâu, đừng mong ta liều mạng.”
“Đừng lo, sư phụ thường nói, kế hoạch thật sự thành công thì nhất định phải chuẩn bị cho thất bại.” Thư Vô Ninh lạnh nhạt nói.
“Biết ngay chưởng giáo vẫn còn ý tưởng mà.” Mọi người cùng mỉm cười.
Mộc Nguyên Cực hỏi: “Chẳng hay chưởng giáo còn cách gì?”
“cách gì?” Thư Vô Ninh cười lạnh: “Nếu đã không dựa dẫm vào Mộc Khôi tông được, đương nhiên là phải tìm nhà khác.”
“Ai sẽ hỗ trợ đây?” Mọi người kinh ngạc.
“Đại đệ tử của chưởng giáo Hạo Thiên môn, Thanh Dương Tôn Giả - Viên Thanh Sơn.” Thư Vô Ninh trả lời.
“Hắn?” Lý Nhất Phượng ngây người: “Hắn chẳng phải...”