← Quay lại trang sách

Chương 1002 Đánh với Vô Mục 4

“Ha ha, mặc cho ngươi cường hoành ra sao, cuối cùng cũng khó thoát khỏi mộng cảnh vô biên của ta. Nể mặt Hạo Thiên môn, tha cho ngươi một mạng, nhưng phải để lại một cánh tay!”

Nói xong hào quang thiên mục ngưng tụ, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ chém về phía cánh tay Thanh Lâm.

Người này là bảo thể đại thành, cánh tay kia hoàn toàn có thể dùng làm vật liệu luyện bảo. Còn đối với bảo thể đại thành, cho dù dùng lực lượng nguyên thần trùng sinh cũng khó mà cường đại như trước kia. Vô Mục Thiên Yêu làm vậy là muốn cho hắn một bài học.

Nhưng ngay lúc này, Thanh Lâm chợt mở mắt ra: “Chỉ có thế thôi à?”

Cái gì?

Vô Mục Thiên Yêu kinh hãi.

Người này thoát khỏi mộng cảnh vô biên của mình nhanh như vậy à?

Hắn không biết năm xưa Thanh Lâm từng giao đấu với Ninh Dạ, Ninh Dạ đã dùng không biết bao nhiêu ảo thuật với Thanh Lâm. Nói tới ảo thuật cường đại, Ninh Dạ còn mạnh hơn Vô Mục Thiên Yêu vô số lần, vì vậy kinh nghiệm đối phó với ảo ảnh của Thanh Lâm cực kỳ phong phú, vượt xa tưởng tượng của Vô Mục Thiên Yêu. lão yêu này có thể nhốt hắn lại nhanh như vậy đã là nhờ tu vi thâm hậu, thần thông quảng đại!

Ầm!

Thiết quyền đánh lên không trung, hóa thành cầu vồng xuyên thủng bầu trời.

Vỏ trai của Xà Bạng trên không trung nhanh chóng đóng lại, quyền này đánh lên vỏ trai, không ngờ vỏ trai lại rắc một tiếng, xuất hiện một vết nứt.

“Khốn kiếp!” Vô Mục Thiên Yêu tức giận tới cùng cực.

Đây là bản thể bị thương tổn!

Thương tích do đòn này gây ra còn nặng hơn lúc trước.

Vô Mục Thiên Yêu cũng nổi điên lên: “Ngươi muốn chết!”

Hắn quát lớn, vỏ trai mở ra, hào quang thiên mục và mắt rắn ở chính giữa tụ tập lại làm một, hóa thành một cột sáng màu đen bắn tới.

Ngay cả Thanh Lâm cũng cảm nhận được uy lực cường đại của đòn này, e là mình không thể chịu nổi.

Cho dù là cường giả của Cực Chiến đạo cũng không ngốc tới mức công kích ra sao cũng dùng thân thể đón đỡ.

Đối mặt với một đòn toàn lực trong cơn thịnh nộ của Vô Mục Thiên Yêu, Thanh Lâm lật tay một cái, một lưỡi rìu đã xuất hiện trên tay.

Liệt Nhật phủ.

Hắn xuất búa bổ vào cột sáng màu đen kia, Liệt Nhật phủ tóe lửa, hóa thành một dải lửa dài, giao hòa với cột sáng đen trên bầu trời, không ngờ chỉ một búa đã chém cột sáng thành hai nửa.

Dư âm của cột sáng lướt qua hai bên người Thanh Lâm, đánh xuống đại trận bảo hộ bên dưới, gợi ra một luồng sáng sặc sỡ, Thư Vô Ninh thấy vậy cũng run sợ không thôi.

Đây là đại năng giao thủ ư? Chẳng trách năm xưa sư tôn dùng cách gian xảo để sinh tồn mà cuối cùng lại tập trung tu hành.

Gian xảo đến mấy cuối cùng cũng chỉ là gốc rễ để tìm chỗ đứng, nắm đấm mới là đạo ý cứng rắn. Thư Vô Ninh lại cảm nhận rõ hơn điều này.

Đáng tiếc mình chuyên tu phù đạo, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội này.

Nhưng mỗi người có con đường của mình, cho dù chuyên tu phù đạo, không khéo cũng có thành tựu vô song.

Cùng lúc đó, Vị Ương phủ, Thiên Cơ điện.

Thông qua Côn Lôn kính, Ninh Dạ cũng đang quan sát trận chiến này.

Đây là lần va chạm kịch liệt nhất từ khi Thanh Lâm giao thủ với Vô Mục Thiên Yêu tới giờ, kết quả là Thanh Lâm và Vô Mục Thiên Yêu cùng bị trọng thương.

Lần này bị thương không nhẹ, vỏ ngoài Xà bạng xuất hiện một vết rìu rất sâu, còn gương mặt như thép đúc của Thanh Lâm cũng bị thiêu cháy, không cách nào tiêu trừ.

Hắn lại bị hủy dung lần nữa.

Được rồi, xem ra đây là số mệnh của đệ tử Thiên Cơ môn chúng ta?

Năm xưa Ninh Dạ bị hủy hai lần, ta cũng phải bị hủy hai lần?

Thanh Lâm lại cười phá lên.

Tuy bị thương không nhẹ nhưng Thanh Lâm lại hoàn toàn không thèm để ý.

Hắn nói: “Vô Mục Thiên Yêu, ngươi mạnh thật đấy. Tuy ta cũng là Vô Cấu nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào thần khí mới có thể đánh được với ngươi, ài, cuối cùng vẫn kém một chút.”

Nói xong không xuất phủ nữa mà lại đấm ra một loạt quyền, xem ra nếu Vô Mục không dùng đại chiêu thì hắn cũng không dùng chiến phủ.

Vô Mục Thiên Yêu cũng bị hắn chọc cho giận tới nổ phổi.

Đúng là người của Thái Âm môn không mấy khi sử dụng thần khí, nhưng đó là vì bọn họ dùng tất cả tài nguyên vào mặt luyện yêu.

Chính vì vậy mỗi đại yêu đều tương đương với hai tồn tại, một cái là bản thể con người, một cái là bản thể yêu quái, thường là một người bằng sức hai người, ra tay toàn lực thì cường hãn tuyệt luận.

Không ngờ Viên Thanh Sơn này lại nói hắn không muốn dùng lực lượng thần khí giao chiến với mình, đùng là hoang đường!”

“Ngươi tự tìm đường chết đấy nhé”! Vô Mục Thiên Yêu kêu to, con mắt của Xà Bạng lại mở ra.

Nhưng khác với lần trước, chỉ thấy Vô Mục Thiên Yêu thật sự hiện ra bản thể hình người, dung hợp với Xà Bạng.

Lần này hắn định thi triển lực lượng hợp thể yêu nhân chân chính.