← Quay lại trang sách

Chương 1004 Khiêu chiến 1

Đòn này đã đánh trúng chỗ yếu

“Sao lại như vậy?” Vô Mục Thiên Yêu kinh hãi hét lên.

Ninh Dạ xoay cổ tay một cái: “Tạo hóa chi đạo, Sát Vân Thần Quang!”

Tầng mây cuộn tròn, ánh sáng lóe lên, cuốn theo, hình thành hàng ngàn quang nhân lao về phía Vô Mục Thiên Yêu.

Những quang nhân này đa số là hư ảo, nhưng hư ảo lại thi triển công kích chân thực, đánh lên người Vô Mục Thiên Yêu, cũng tạo thành thương tổn chân thực.

Vô Mục Thiên Yêu hoảng hốt, đây là đạo tắc Quang đạo!

Chắc chắn Thanh Lâm không biết cái này.

Thế thì là ai?

Ai đang dùng đạo tắc Quang đạo đối phó với mình?

Mắt thấy quang nhân hư thực vô tận hạ xuống, mỗi lần ra tay đều khiến hắn đau đớn kịch liệt, Vô Mục Thiên Yêu biết không ổn, quát lớn một tiếng, yêu lực bộc phát kịch liệt: “Thiên mục trở về, mở thiên mục!”

Chỉ thấy hàng ngàn con mắt màu tím đồng thời nổ tung, con mắt dọc ở chính giữa đã tạo thành một cơn sóng ánh sáng tử vong quét tới, chỉ trong chớp mắt đã tiêu trừ toàn bộ quang nhân mà Ninh Dạ biến ra.

“Chiêu này hay!” Ninh Dạ hừ một tiếng.

Lại điểm một chỉ lên Côn Lôn kính.

Làn sương ánh sáng lại dâng lên, lần này tạo thành vòng xoáy hắc bạch, chẳng qua che giấu phía ngoài cơn sóng ánh sáng.

Nhưng Vô Mục Thiên Yêu lại thấy.

Hắc bạch?

Cuối cùng hắn cũng hiểu, kêu lên: “Ninh Dạ!”

“Hống!” Thanh Lâm đã phát ra một tiếng rống cuồng bạo: “Liệt Nhật Thiên Hoa, trảm!”

Mượn áp lực khổng lồ của Vô Mục Thiên Yêu, cuối cùng hắn cũng dung hợp hoàn toàn Liệt Nhật phủ và bản thân, một rìu xuống, đánh thẳng lên đỉnh đầu Vô Mục Thiên Yêu.

Nguyên thần của Vô Mục Thiên Yêu lóe sáng, không ngờ lại nâng lưỡi rìu này lên: “Ngươi không thể giết ta! Thái Âm môn và Hạo Thiên môn vốn đời đời giao hảo!”

Nhưng Thanh Lâm vốn đâu quan tâm tới cái này, phóng thích toàn bộ lực lượng tiêu diệt nguyên thần của hắn: “Giết ngươi thì giết thôi, sao phải e ngại lắm như vậy! Chết đi!”

Ầm!

Liệt Nhật phủ chém xuống, thân thể Vô Mục Thiên Yêu đã tan thành từng mảnh, chỉ lưu lại một hạt châu, chính là Xà Bạng Thiên Mục, bên trong ẩn chứa nguyên thần, đang định chạy trốn thì thấy vòng xoáy hắc bạch cuốn một cái, hóa thành áp lực vô tận, chặn đứng tất cả nói gian, còn ép toàn bộ nguyên thần của hắn vào trong Thiên Mục Xà Châu.

“Đây là thần vật Quang đạo, ta muốn thứ này!”

“Lúc về sẽ đưa cho ngươi.” Thanh Lâm nhếch miệng, đã nắm lấy Thiên Mục châu kia.

Hiển nhiên, cái chết của Vô Mục Thiên Yêu khiến cả Trường Thanh giới náo động.

Đặc biệt là giữa Hạo Thiên môn và Thái Âm môn.

Hai bên trực tiếp cãi vã.

Đương nhiên Thái Âm môn trách cứ Viên Thanh Sơn ngang nhiên giết chết thành viên nòng cốt của Thái Âm môn. Nhưng Hạo Thiên môn cũng không cam lòng yếu thế.

Cũng không phải Thịnh Thiên Liễu bao che cho đệ tử, mà là Thanh Lâm đã chuẩn bị trước cho chuyện này.

Hắn trực tiếp lấy Lưu Ảnh thạch đã chuẩn bị sẵn ra, nói với Thái Âm môn không phải Viên Thanh Sơn muốn giết Vô Mực mà vốn chỉ muốn đánh một trận với hắn, trút giận cho môn hạ. Là Vô Mục Thiên Yêu mất khống chế yêu lực, nổi điên muốn giết người, sử dụng cấm thuật, ép Viên Thanh Sơn không thể không liều mạng.

Đây là sự thật, chuyện Ninh Dạ âm thầm xuất thủ bị che giấu, mọi người không thấy được. Bây giờ tên này đã là đạo diễn, biên tập chuyên nghiệp.

Vì vậy mọi người chỉ biết rằng chiến đấu tới thời khắc cuối cùng, rõ ràng Vô Mục Thiên Yêu đã chiếm thượng phong nhưng vẫn liều mạng, đúng là không còn gì để nói.

Nhưng cho dù như vậy, Thái Âm môn vẫn không muốn bỏ qua, nhất quyết đòi Hạo Thiên môn giao Thanh Lâm ra.

Thịnh Thiên Liễu có đồng ý không?

Hiện giờ Thanh Lâm đang là môn hạ đệ tử xuất sắc nhất của hắn, bây giờ còn tu theo đạo nhân bảo hợp nhất, thậm chí còn đánh bại cả Vô Mục Thiên Yêu, rõ ràng là trụ cột tương lai.

Vì vậy hai phái cãi vã ầm ĩ, cuối cùng Ninh đại điện chủ đích thân đứng ra chọn lời khuyên bảo, mong mọi người hòa hợp. Cuối cùng Hạo Thiên môn dâng lên một số bảo vật coi như bồi thường, có vậy mới chấm dứt được việc này, nhưng trong lòng mỗi bên đều thầm tức tối, Thái Âm môn cũng ghi món nợ này trong lòng.

Sau khi biết chuyện này, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng kinh ngạc.

Còn gọi Tân Tiểu Diệp đi tới hỏi: “Viên Thanh Sơn có phải Thanh Lâm không?”

Tân Tiểu Diệp cũng chẳng thắn đáp: “Sư phụ ánh mắt như đuốc, điều tra một chút sẽ rõ lai lịch Viên Thanh Sơn. Năm xưa ba môn phái mỗi phái nhận một đệ tử bị hủy dung. ’

“Tức là các ngươi khống chế nòng cốt của cả ba môn phái à?” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ lạnh.

Tân Tiểu Diệp cúi đầu: “Trong lòng chúng ta đã không còn Thiên Cơ môn, bây giờ Ẩm Tuyết chỉ là đệ tử của sư phụ.”

“Hừ, nói thì dễ nghe lắm. Ninh Dạ ra tay ác độc thật, ta vừa hạ Tuyết Thần chú lên người ngươi, hắn đã quay sang giết Vô Mục. Thế là sợ ta đổi ý, tương lai không còn cơ hội ư? Hắn không sợ ta báo luôn chuyện của các ngươi cho chưởng giáo à?”