← Quay lại trang sách

Chương 1006 Đánh cược

Hiện tại Thiên Cơ Điện đang phát huy tác dụng của nó theo cách của Ninh Dạ.

Đoạn Long đài trở thành lưỡi hái Tử Thần, năng lực công kích tăng vọt; Côn Lôn kính kết hợp với Quang đạo, có thể giết người trong vô hình từ khoảng cách ngàn dặm; Tạo Hóa thần tọa nhận được cảm ngộ thánh nhân, năng lực tạo hóa tăng cường trên diện rộng; ngay cả Tẩy Tâm trì không cách nào phát huy toàn bộ tác dụng cũng được Ninh Dạ cải tạo thành Tẩy Não trì, có thể khống chế thuộc hạ.

Đó là còn chưa nói Ninh Dạ bố trí đạo cảnh Tuyền Cơ và Tài Quyết thần trận bên trong.

Có thể nói bây giờ giá trị của Thiên Cơ điện đã vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Nếu Ninh Dạ dùng Thiên Cơ điện chiến thắng Tuyết Yêu Mỗ Mỗ, ai mà biết được bà già ấy có suy nghĩ khác hay không.

Ninh Dạ không sợ Tuyết Yêu Mỗ Mỗ có suy nghĩ gì, nhưng bà ta là sư phụ của Tân Tiểu Diệp, quan hệ với Tân Tiểu Diệp lại rất thân thiết, cho dù thế nào Ninh Dạ cũng không muốn cho bà ta lý do “phản bội”.

“Không dùng Thiên Cơ điện, thế thì làm sao chàng thắng được bà ta?” Trì Vãn Ngưng cũng lo lắng.

“Đúng vậy.” Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Nói lại thì cũng do ta trưởng thành còn chưa đủ. Năm xưa khi Tử Lão Vô Cấu đã có thể vượt cấp đánh với Niết Bàn, mà bây giờ ta vẫn chưa làm được.”

Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Chàng tham lam quá rồi đấy, Tử Lão thắng được là vì khi đó lão đã là Vô Cấu đỉnh phong, người mà lão ta thắng cũng mới vào Niết Bàn không lâu. Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đột phá thành công, bây giờ đã sừng sững trên Niết Bàn đỉnh, chàng mới Vô Cấu trung kỳ, chênh lệch quá xa.

“Nhưng vấn đề là cơ duyên của ta nhiều hơn Tử Lão.” Ninh Dạ thẳng thắn nói, cứ như y trong giai đoạn này y nên đánh bại Tuyết Yêu Mỗ Mỗ.

Đáng tiếc cái “nên” này không phát huy tác dụng, bây giờ cùng lắm y chỉ có thể thắng được Thẩm Phi Vân khi vừa vào Niết Bàn, còn kém xa Tuyết Yêu Mỗ Mỗ.

Đúng lúc này, hình ảnh trong Côn Lôn kính bỗng lóe lên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Ninh Dạ.

Chính là Nhàn Vân Lão Nhân.

“Là lão già này à? Ơ? Sao hắn lại chạy khỏi Thánh Châu?” Ninh Dạ lẩm bẩm: “Thánh Châu... đúng rồi...”

Ninh Dạ đột nhiên tỉnh ngộ, trong đầu lóe lên ý tưởng, cười ha hả nói: “Có cách rồi!”

"Cái gì? Đánh cược?"

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ kinh ngạc nhìn Tân Tiểu Diệp.

Tân Tiểu Diệp nói: “Đúng, Ninh Dạ nói mỗ mỗ là sư phụ ta, giao thủ với mỗ mỗ là bất kính, bất luận thắng hay bại đều không thích hợp. Vì vậy hắn nghĩ ra một cách, muốn đánh cược với mỗ mỗ.”

“Đánh cược cái gì?”

Tân Tiểu Diệp trả lời: “Trộm tượng Thánh Nhân.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đứng bật dậy: “Đùa gì vậy?”

Tân Tiểu Diệp lại mỉm cười lắc đầu: “Đây không phải trò đùa. Ninh Dạ nói năng lực của một người không chỉ có chiến đấu chính diện, vốn nên tỷ thí nhiều mặt. Tượng Thánh Nhân là thần vật trấn phái của Thánh Vương các, nếu chiếm được nó không chỉ là đả kích cực lớn đối với khí thế bốn phái, tăng cường thực lực phe ta, mà còn có thể đoàn kết các phái, ít nhất cũng có thể chứng minh cho mỗ mỗ thấy, tấm lòng Ninh Dạ hướng về bên này.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng nói: “Hắn tự tin vào chuyện mình sẽ đoạt được đến vậy cơ à?”

Tân Tiểu Diệp che miệng cười: “Đương nhiên không dễ rồi, cho nên mới muốn đánh cược với sư phụ chứ. Ván cược này, nếu sư phụ thắng, từ nay về sau sư huynh muội chúng ta từ bỏ ý định báo thù, toàn tâm toàn lực làm việc cho môn phái, không dám làm trái ý sư phụ. Nhưng nếu thua, cũng không cần sư phụ làm gì, chỉ cần sư phụ an tâm tu hành, an dưỡng tuổi thọ là được.”

“Hắn lớn lối quá nhỉ.” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng nói: “Còn nếu không ai lấy được thì sao?”

“Coi một năm là kỳ hạn, nếu không ai lấy được cũng coi là hắn thua.”

“Có dũng khí đấy!” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng vui vẻ: “Nếu thế, lão thân đánh cược với hắn.”

Thánh Nhân tượng là thần vật trấn phái, phòng vệ nghiêm ngặt, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ tự thấy không có cơ hội đoạt được; nhưng nếu hòa cũng coi như thắng, bà ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Ninh Dạ làm như thế nào.

Nhưng...

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ tới Thánh Châu một chuyến, Ninh Dạ cũng phải gặp mặt ta ở Thánh Châu. Ta có thể không can thiệp vào hành động của hắn, nhưng lão thân phải biết hắn đang ở đâu.”

“Được! Được!” Tân Tiểu Diệp vui mừng: “Sư phụ, con cũng muốn đi.”

“Hừ, nghiệt đồ, ngươi tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì chắc? Chỉ e sang bên kia là ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, giúp Ninh Dạ tính kế lão thân hả? Đừng có mơ!”

❖ ❖ ❖

Một tháng sau.

Thánh Châu, Thiên Thánh phủ.

Thiên Thánh phủ là thủ phủ của Thánh Châu, cũng là đại thành đệ nhất Thánh Châu, nhân khẩu hơn năm triệu.

Đối với thời đại này, thành thị nhân khẩu hơn năm triệu đã là thành thị có quy mô siêu cấp.