Chương 1007 Gây chuyện 1
Tổng bộ Thánh Vương các tọa lạc chính giữa tòa thành.
Khác với Mặc Châu, Thánh Vương các trực tiếp loại bỏ hình thức quốc gia mà dùng lực lượng tiên nhân nô dịch phàm nhân.
Trong Thiên Thánh phủ chỉ là một hoàng cung là Thánh Vương các, vì vậy còn chia làm hai nơi nội thành và ngoại thành. Người trong nội thành đều là tu sĩ, bọn họ không tu hành trong núi mà theo phương thức ẩn mình tại thành thị. Đáng tiếc thành thị thì có, ẩn mình thì không. Thi thoảng lại thấy tu giả ngự kiếm phi hành.
Lúc đầu Thánh Vương các còn tọa lạc giữa phàm nhân, dẫn tới thế giới phàm nhân sinh linh đồ thán.
Sau đó bản thân các đại lão Thánh Vương các cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, thế này khác nào tự chặt đứt căn cơ? Thế nên nghiêm khắc ràng buộc hành động của tu sĩ, tuy lúc đầu khiến các tu sĩ phản kháng nhưng dần dà cuộc sống của phàm nhân thoải mái hơn, nhân khẩu tăng nhanh, thành thị phồn hoa, mọi người cũng ngầm thừa nhận.
Sau một thời gian, có rất nhiều người cho rằng cách làm của Thánh Vương các mới là chính đạo, có ưu thế chế độ.
Nhưng ưu thế chế độ này chỉ thể hiện ở khu vực trung tâm, những nơi khác thì trời cao tài nguyên xa, phàm nhân vẫn trong cảnh nước sôi lửa bỏng, mọi người tự coi là không nhìn thấy.
Nhưng dù vậy Thiên Thánh phủ cũng coi là khu vực dưới chân thiên tử, trật tự cũng khá nghiêm chỉnh. Các tu sĩ muốn làm ác cũng không dám làm ở đây mà cố gắng đi tới chỗ khác. Điều này cũng khiến cho Thiên Thánh phủ phồn vinh chưa từng có, thậm chí còn có lời tôn vinh “Thiên Thánh thập cảnh, ngũ phường tứ thị”.
Trong đó thứ khiến người ta trông ngóng nhất là chợ đông, còn gọi là chợ Yên Hoa, chính là nơi những người như Hà Nguyên Thánh thích tới.
Vì Thánh Vương các đưa ra nhiều quy củ quản thúc, cho nên tất cả xướng lâu đều tập trung ở chợ đông, trong đó kỹ viện có hơn ba trăm nhà, lớn nhất chính là Như Ý phường, chính là một trong Thiên Thánh ngũ đại phường.
Đứng trước Như Ý phường, sắc mặt Tuyết Yêu Mỗ Mỗ rất khó coi.
Bây giờ bà đã hóa thành một người phụ nữ trung niên, chẳng qua nhan sắc bình thường. Bà lão này cực kỳ cao ngạo, ghét nhất là loại nữ nhân dựa vào nhan sắc, Tân Tiểu Diệp được bà coi trọng, không khéo có liên quan tới chuyện cô từng hủy dung.
Còn bây giờ Ninh Dạ lại hẹn bà gặp mặt ở kỹ viện.
“Tên khốn kiếp này, chắc chắn hắn cố ý!” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ giậm cây trượng đầu rồng nói.
Tân Tiểu Diệp bên cạnh cười nói: “Nếu sư phụ không muốn thì có thể không vào.”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ luôn miệng nói Tân Tiểu Diệp định ăn cây táo rào cây sung, nhưng cuối cùng lại tự nuốt lời, dẫn Tân Tiểu Diệp tới.
Có lẽ... có lẽ bà ta cũng hy vọng Tân Tiểu Diệp giúp đỡ, đặt một bậc thang cho thất bại của mình.
Bà lão này hiểu rõ mình không có năng lực trộm Thánh Nhân tượng, còn Ninh Dạ làm được nhiều chuyện như vậy, y đã đề xuất, quá nửa là y làm được.
Vì vậy... đây là ví dụ điển hình cho việc tự tìm bậc thang cho mình.
Đương nhiên, bà lão này cũng muốn xem xem rốt cuộc Ninh Dạ có bản lĩnh gì, dẫu sao trước đây cũng chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt.
Lúc này Tuyết Yêu Mỗ Mỗ không nhiều lời mà trực tiếp đi vào trong Như Ý phường.
Hộ vệ trông cửa vội vàng đi tới nói: “Xin hỏi khách nhân có gì cần? Nơi này là kỹ viện.”
Thậm chí khi nói năng đã rất khách khí.
Hết cách rồi, tu tiên giả quá đông, ai mà biết lúc nào lại động chạm phải đại lão, vì vậy người ở đây không dám tùy tiện hô to gọi nhỏ, cho dù đối phương là nữ giới cũng chỉ có thể nhắc nhở với giọng điệu uyển chuyển. Nếu đối phương thật sự muốn vào, chỉ cần thể hiện một chút năng lực, bọn họ cũng lập tức cho vào.
Nhưng Tuyết Yêu Mỗ Mỗ là ai? Căn bản không nói quy củ với họ, tiện tay vung lên: “Cút ngay!”
Hai người đã lập tức hóa thành tượng băng, tự trượt ra ngoài, quan trọng là đôi mắt vẫn đang nhấp nháy.
Đóng băng người khác không có gì lạ, nhưng đóng băng mà không chết, thậm chí còn linh hoạt chuyển hướng, tự động tránh né, chiêu này thì tu sĩ bình thường không làm được.
Có người mắt sáng chạy đi thông báo, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ và Tân Tiểu Diệp đã vào trong.
Ninh Dạ đã cho địa chỉ nên cả hai trực tiếp lên lầu, không gõ cửa, cứ thế đi vào.
Chỉ thấy bên trong có Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng, còn có một vị cô nương khác đang cùng nhau nâng cốc đùa bỡn.
Cô nương kia chắc là khoa khôi ở nơi này, không ngờ Trì Vãn Ngưng lại có thể vừa nói vừa cười với cô.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nhận ra là Trì Vãn Ngưng, thấy cảnh này cao giọng nói: “Ngươi là thê tử của hắn mà để cho phu quân của mình lưu lạc khóm hoa, lại đùa bỡn với kỹ nữ, đúng là bôi nhọ tôn nghiêm nữ giới.”
Trì Vãn Ngưng đứng dậy dịu dàng thi lễ, cười nói: “Bái kiến mỗ mỗ. Ài, có cách gì kia chứ, bao năm qua vẫn vậy mà.”