← Quay lại trang sách

Chương 1029 Thiên Trụ thụ 2

Điều khiến Ninh Dạ thật sự để ý là rõ ràng thứ này đã được chuẩn bị từ trước, coi như lá bài tẩy của lão già kia.

Còn bên trong di vật thánh nhân không có thứ này.

Tức là... hắn tự làm?

Không, không phải hắn tự làm mà là hắn ghép lại.

Mấy năm qua Ninh Dạ điều tra tất cả những gì liên quan tới di vật thánh nhân, cũng hiểu được đại khái.

Tượng Thánh Nhân giả trước mặt chắc được chế từ một khúc cổ mộc trong số những di vật thánh nhân, ngoài ra còn gắn thêm một số di vật thánh nhân khác, rõ ràng là một món trọng bảo hệ mộc nhưng lại bị lão già này cải tạo thành tượng Thánh Nhân giả, không biết có hư hỏng hay ảnh hưởng gì không?

Lúc này Ninh Dạ cầm tượng Thánh Nhân giả lên quan sát kỹ lưỡng, chỉ cảm thấy thứ này huyền ảo dị thường, tuy là hàng nhái nhưng có cực kỳ ảo diệu.

“Lợi hại, lợi hại!” Ninh Dạ trầm trồ, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn, lập tức bỏ qua lão già kia, trực tiếp đảo ngược Côn Lôn kính, nhắm vào tượng Thánh Nhân giả này, tam thần khí tam thần thuật đồng thời phát động, đã tiến hành phân tích nó.

“Này!” Công Tôn Điệp đang hứng thú quan sát Nhàn Vân Lão Nhân điều khiển tượng Thánh Nhân bị tứ đại Niết Bàn truy đuổi tới mức lên trời xuống đất, đột nhiên thấy hình ảnh biến mất, không khỏi kêu lên.

Sau đó chỉ thấy trong Côn Lôn kính lại tỏa ra hào quang kỳ dị.

Bên trong hào quang này có thể thấy loáng thoáng một thứ, đó là một gốc cây che phủ bầu trời, sừng sững một giới, khuất bóng cả bầu trời, chống cả không trung.

Vốn dĩ hình ảnh này là cố định, nhưng ngay khoảnh khắc sau, hình ảnh lại di chuyển, sau đó chỉ thấy trong hình có một tiên nhân xé gió tay tới.

Tiên nhân kia toàn thần bao phủ trong mây mù, không thấy vóc dáng, đi tới trước cổ thụ che trời nói: “Cuối cùng cũng tìm được, Thiên Trụ thụ. Được được, có được ngươi, đạo của ta cũng đạt tới đại thành, từ nay tạo hóa ngũ hành, diễn hóa vạn vật, ta là giới tôn!”

Nói xong giơ ngón tay ấn xuống, gốc cây kia nhanh chóng khô héo, trên cây xuất hiện một gương mặt lớn gầm thét lên không, khí thế hùng vĩ bất phàm, khổ nỗi cường giả đối diện mạnh mẽ như thánh nhân thời cổ, mọi phản kháng đều là uổng công.

Dưới thần thông của cổ thánh kia, gốc cây che trời không ngừng khô héo tróc tách, cuối cùng toàn bộ thần lực hội tụ vào một chỗ, biến thành một khúc thần mộc, hạ xuống tay thánh nhân kia.

Thế là thánh nhân vung tay, năm vật phẩm cùng xuất hiện.

Lần lượt là tượng Thánh Nhân, quái vật ngọn lửa, khay bạc, thần mộc và một giọt nước nho nhỏ.

Khoảnh khắc sau hình ảnh lại thay đổi, lần này là gương mặt của Nhàn Vân Lão Nhân.

Hắn cầm khúc thần mộc lên, cười khà khà nói: “Xin lỗi, Thiên Trụ thụ, bản thể của ngươi là ta tìm lại lắp ghép đầy đủ, giờ thì giao mọi thứ của ngươi cho ta nào.”

Nói xong đã nhanh chóng hạ đao, bắt đầu đục đẽo khối thần mộc kia. Không ngờ thần mộc lại phát ra tiếng tru tréo, lão già hoàn toàn không thèm để ý.

“Hóa ra là thế... hóa ra là thế...” Đám người Ninh Dạ Trì Vãn Ngưng cùng lẩm bẩm.

“Tức là ngươi rất căm thù lão già kia phải không?” Ninh Dạ nói với cổ mộc trong tay.

Côn Lôn kính có thể suy tính rõ ràng như vậy là vì cổ mộc này phối hợp với mình.

Tượng Thánh Nhân cổ mộc lấp lóe ánh sáng, Ninh Dạ đã cảm nhận được lòng căm thù sâu sắc bên trong.

“Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đòi lại món nợ này.” Ninh Dạ mỉm cười nói.

Thế là tượng gỗ Thiên Trụ thụ bình tĩnh trở lại.

Nó đang chờ đợi.

Chờ cơ hội báo thù.

Nhàn Vân Lão Nhân điều khiển tượng Thánh Nhân, bay như điên suốt chặng đường.

Kim Thế Chung bám dính sau lưng: “Lão già kia, mau thả tượng Thánh Nhân xuống, tha cho ngươi không chết!”

Nhàn Vân Lão Nhân hừ lạnh, ngươi lừa trẻ con đấy à?

Mất tượng Thánh Nhân rồi, ông đây cũng mất sạch vốn liếng, đâu cần tới bốn Niết Bàn, bất cứ ai thi triển thần thông cũng có thể dễ dàng bóp chết ta.

Nhưng tình huống bây giờ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tuy hắn hiểu cách điều khiển tượng Thánh Nhân hơn Kim Thế Chung, nhưng ngược lại tiêu hao cũng lớn.

Vạn vật đều có linh, có lực, lực không phải không có khởi nguồn.

Linh lực dự trữ trong tượng Thánh Nhân đã sắp cạn kiệt, đến lúc đó vẫn khó thoát cảnh thất bại mất mạng.

Chuyện này khiến Nhàn Vân Lão Nhân càng tức càng hận.

Lão hận Ninh Dạ, nếu không có tên khốn kiếp này, làm sao mình lại bị phát hiện?

Nhưng hắn có hận mấy cũng vô dụng, chỉ mong có thể mau mau chóng chóng thoát khỏi Thánh Châu. Bây giờ hắn đang bay theo hướng Long Châu, chỉ cần đi vào Long Châu, đám người Kim Thế Chung sẽ e ngại, nếu may mắn còn có thể khơi gợi đại chiến giữa Long Dương phủ và Thánh Vương các.

Hai phái vốn là tử địch, một khi giao thủ là không chết không thôi.

Đây là hy vọng duy nhất, lão già này cố bay như điên.