← Quay lại trang sách

Chương 1028 Thiên Trụ thụ 1

Công Tôn Điệp vẫn không hài lòng, giơ tay tát cho Nhạc Tâm Thiện một phát: “Làm việc nhanh lên, tốt xấu gì cũng là Vô Cấu đỉnh phong, sao lại lề mà lề mề như vậy!”

Nhạc Tâm Thiện xoạt một tiếng, cuốn lên theo mây gió hành động.

Khổ nỗi Công Tôn Điệp lại kêu: “Đừng có dùng pháp thuật! Phải lấy từng món bảo vật, dùng pháp thuật cuốn sạch như vậy khác nào phồng mang trợn má nuốt chửng, quá nhàm chán.”

Nhạc Tâm Thiện đau thấu tim gan, cảm giác như đang nắm bảo bối của mình.

Ninh Dạ cứ có thêm lợi ích gì là như đâm một đao vào trong lòng hắn.

Kho bảo vật của Thánh Vương các nhanh chóng bị quét sạch.

Điểm đáng tiếc duy nhất có lẽ là thần vật có hạn, chỉ được hai món.

Dù sao Thánh Vương các cũng không thể đặt tất cả thần vật trong kho, đại đa số đều có chủ.

Thần khí được cất giấu chỉ có ba món tất cả, một thì là Vân Thường mà Trì Vãn Ngưng đã lấy lúc trước, một là Linh Lung Ngọc CHi bình, có thể thấp thu tinh hóa thiên địa, tẩm bổ vườn thuốc, khiến cỏ cây mọc um tùm, một món khác là một hạt châu có thể tụ tập ngũ hành, rất có lợi cho thần thông ngũ hành. Tuy không thần kỳ bằng đại năng nào đó và đại năng nào đó, hiệu quả không phải tức thì, nhưng cũng là thần vật tu hành hiếm có. Do nó không phải vật thường dùng nên hay bị cất trong kho, chỉ có lúc nào cần mới lấy ra sử dụng.

Kết quả lại là làm lợi cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ cũng không keo kiệt, cho Tân Tiểu Diệp món Linh Lung Ngọc Chi bình, để cô mang về cho bà già kia, coi như có cái bù đắp. Trong bóng tối, Ninh Dạ cũng coi chuyện này là thu mua, là lão nhà ngươi nhận lợi lộc ở chỗ ta, thua đánh cược, được lời hứa của ta, dẫu sao cũng phải tâm phục khẩu phục chứ?

Còn bản thân y, hừ, tiền của ta xài mãi chẳng hết, cứ mua đồ có sẵn là được, sao phải đi làm nông dân?

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Ninh Dạ dẫn bọn Trì Vãn Ngưng đi khỏi, Công Tôn Điệp thì sai khiến Nhạc Tâm Thiện quấy rối một hồi trong Thánh Vương các, đợi sau khi mấy vị cường giả của Thánh Vương các xuất hiện mới thu pháp bảo lại, đột nhiên dịch chuyển tới bên cạnh Ninh Dạ.

Bốn người cười ha hả, cũng mặc kệ Thánh Vương các rối loạn ra sao, đi theo hướng khác.

Quang Độn suốt chặng đường, đi cả nửa ngày.

Tới một sơn cốc, Ninh Dạ hạ xuống áng mây, đáp lên đỉnh núi nói: “Ở đây đi, chắc khoảng một canh giờ nữa lão già kia sẽ tới.”

Y có Côn Lôn kính, có thể quan sát vị trí của lão già kia mọi lúc mọi nơi, vì vậy chỉ cần xác định được phương hướng của lão ta, chặn đường là được.

Lúc này nói xong, Ninh Dạ đã ra tay bố trí. Y định đặt một đại trận ở đây, chiêu đãi mấy vị đại lão cho tốt. Lúc trước Công Tôn Điệp đã nói lúc then chốt sẽ giúp hắn một tay. Xưa nay lời nói của Công Tôn Điệp không đáng tin, hiếm lắm mới được một lần giữ lời.

Lúc này cô nhìn Côn Lôn kính, nghiêng đầu nói: “Lão già này cũng giỏi thật, không ngờ còn chống cự được tới giờ mà không bị bọn họ bắt. Một tu sĩ Vạn Pháp mà thôi, chẳng qua dựa vào tượng Thánh Nhân, không ngờ lại cố được tới giờ.”

“Bí mật mà thánh nhân để lại, đương nhiên phải phi phàm rồi. Nếu không làm sao biết được nhiều lá bài tẩy của hắn.” Ninh Dạ cười nói.

Nửa ngày nay y không để ý trong kho bảo vật của Thánh Vương các có gì, nhưng vẫn luôn để ý tới thủ đoạn của lão già này.

Quả nhiên dưới sự chèn ép của đám người Kim Thế Chung, lão già này đã để lộ không ít thứ.

Khoảnh khắc này thấy phản ứng của lão già trong Côn Lôn kính, lại kiểm tra túi trữ vật mà Công Tôn Điệp mang tới.

Bên trong đều là di vật thánh nhân, khả năng cảm ứng của lão già này với di vật thánh nhân rất bất phàm, Ninh Dạ sưu tầm mấy năm mà không được vài món, lão già này lại thu thập đủ chỉ trong một lượt.

Quan trọng nhất là có nhiều món đã được hắn tổ hợp lại.

Thời khắc này Ninh Dạ xem qua, lập tức phát hiện có chỗ bất thường.

“Hả?” Ninh Dạ lấy một món trong túi ra.

Đó là một bức tượng nho nhỏ, không ngờ lại giống tượng Thánh Nhân như đúc. Đương nhiên tượng Thánh Nhân có thể thay đổi kích cỡ, lúc thu nhỏ cũng có thể giống như vậy, vì vậy nếu không phải lúc trước lão già kia đã sử dụng tượng Thánh Nhân, không khéo Ninh Dạ đã cho rằng đây mới là tượng Thánh Nhân thực sự.

Nhưng hiển nhiên, đây là bản sao.

Đương nhiên Ninh Dạ cũng hiểu vì sao Nhàn Vân Lão Nhân lại đưa bản sao cho Công Tôn Điệp. Chắc tới tám phần mười là hắn định gắp lửa bỏ tay người, nhưng không ngờ Công Tôn Điệp nói đi là đi, hơn nữa còn dùng Quang Độn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, hắn muốn giá họa cũng không kịp.

Nhưng nếu hiểu theo cách này, e là giữa tượng Thánh Nhân bản sao và tượng Thánh Nhân thật sự cũng có không ít chỗ tương tự.