← Quay lại trang sách

Chương 1033 Thế giới không có thiên đạo 1

Còn các tiên nhân trong Trường Thanh giới vẫn đang công kích, quái vật lại không có năng lực chuyển sinh, vì vậy dứt khoát theo Ngọc Vân Tử tiến vào cùng một thân thể, ý thức tranh giành lẫn nhau, đồng quy vu tận, từ đó chìm vào luân hồi, không cách nào tỉnh lại.

Mãi tới khi Ninh Dạ ghép lại một phần Ngân Nguyệt bàn, khiến cả thiên địa xao động, cuối cùng một ý thức cũng tỉnh lại, nhưng quái vật lại là chủ đạo.

Ý thức này vừa là Vân Thủy Chi Tinh vừa là Tinh Diệu thạch nhân, tức là tượng Thánh Nhân, đồng thời còn một số ý niệm của thánh nhân.

Trong tình huống như vậy, nếu lão chết đi, chuyển thế trùng sinh e rằng thánh nhân sẽ thức tỉnh.

Nói đến đây Nhàn Vân Lão Nhân kêu lên: “Nếu các ngươi giết ta, chắc chắn Ngọc Vân Tử sẽ trùng sinh, đến lúc đó giới này sẽ sụp đổ!”

Trong lòng lão còn ôm chút ảo tưởng, mở miệng ra là nói lời uy hiếp.

Ninh Dạ cười ha hả nói: “Lão già nhà ngươi thật dối trá, cho dù Ngọc Vân Tử kia có thể trùng sinh thật cũng chỉ là đứa trẻ, tu vi năm đó đã mất sạch, liệu có uy hiếp gì?”

“Ngươi thì biết gì?” Nhàn Vân Lão Nhân kêu lên: “Thánh nhân chứng đạo tại thần, chỉ cần một phần linh hồn bất diệt, tốc độ trưởng thành vượt xa tưởng tượng của ngươi.”

“Thế thì luyện hóa ngươi thôi!” Nói xong Ninh Dạ đã giơ tay, hút lão già này vào trong tay: “Còn không mau hiện nguyên hình!”

Chưởng này của Ninh Dạ ấn xuống, Nhàn Vân Lão Nhân không cách nào khống chế bản thân.

Lão kêu la thảm thiết; “Ta chính là nguyên thần thánh nhân, cưỡng ép luyện hóa, chắc chắn sẽ phản ngược lại người ngươi.”

Làm sao Ninh Dạ lại sập bẫy của hắn được, cười dài nói: “Hình như ngươi quên mất, ngươi đã đắc tội với Thiên Trụ cổ mộc!”

Cái gì?

Nhàn Vân kinh hãi, chỉ thấy tượng Thánh Nhân do Thiên Trụ cổ mộc chế thành đã bay ra, há miệng hút Nhàn Vân Lão Nhân vào, sau đó Nhàn Vân cũng bị hút vào.

“Không!!!” Nhàn Vân Lão Nhân kinh hãi kêu la, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nuốt vào, cuối cùng đành đổ lệ hối hận.

Lần này đúng là tự vác đá đập chân mình.

Khoảnh khắc sau, Ngân Nguyệt bàn, tượng Thánh Nhân và tất cả các di vật thánh nhân khác có liên quan tới Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn đều bay ra, khoảnh khắc này hợp làm một thể, ngay cả quái vật hệ hỏa trong Thanh Huyền thiên cũng tỏa ra ánh sáng chói lọi, tạo thành dị động, khiến đám người Hà Sinh Mặc, Vạn Thương Sinh kinh hãi, buộc phải ra tay kiềm chế lại. Trong lòng họ cũng không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến thứ này nảy sinh dị biến?

Còn lúc này ở bên phía Ninh Dạ, thiên địa như có biến hóa, Ninh Dạ cảm thấy bản thân như đã xuyên sang vùng trời khác, đến với một thế giới hoàn toàn khác quá khứ.

Thế giới này không lớn, nhưng thế giới hoàn toàn ngược với thế giới trong nhận thức của Ninh Dạ.

Đất đai là bằng thịt thối, nếu nhìn kỹ sẽ thấy là chim chóc muông thú cá mú côn trùng, còn con người lại như cây cối, mọc ra từ trong “bùn đất”.

Chim chóc bay trên trời, muông thú chạy dưới đất đều là cây cỏ đất đá biến thành, đều có linh tính.

Ngân Nguyệt bàn như vầng trăng treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng, mặt trăng này như mỹ nhân, còn có thể thấy được dung nhan.

Nước như áng mây lơ lửng trên trời, biến hóa ngàn vạn, sau đó lại là một cơn mưa rào tầm tã đổ xuống.

Vạn vật bên dưới, cỏ cây chúng sinh, thời khắc này lại vừa múa vừa hát, bọn chúng nhìn lên bầu trời hô loán: “Lửa! Lửa!”

Chỉ thấy dòng sông cuồn cuộn dâng lên, không ngờ sông kia lại là ngọn lửa do Huyền Âm hỏa biến thành, chỉ tiếc là Huyền Âm hỏa quá yếu, nên sông lửa có vẻ chẳng ra làm sao.

Đồng thời, toàn bộ Trường Thanh giới vang lên tiếng động ầm ầm.

Thiên Đạo bi rung chuyển, Trường Thành tiên giới cũng bị ảnh hưởng, chao đảo chấn động.

“Đây là... thế giới hoàn toàn tương phản?” Trì Vãn Ngưng bật thốt lên.

“Hèn gì nói là đi ngược ý trời.” Ninh Dạ cũng nói nhỏ.

Tên này được lắm, biến cỏ cây đất đá thành chúng sinh, sinh linh nguyên bản lại thành đất đá, ngay cả con người cũng mọc từ dưới đất lên.

Ngọc Vân Tử này thật ác độc, nghĩ lại nếu hắn biến toàn bộ Trường Thanh giới thành như vậy... Năm xưa đúng là Trường Thanh thất đại tiên môn đã làm được một chuyện tốt.

Có điều, tuy Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn hiện giờ do bốn bảo vật hợp nhất, nhưng dẫu sao cũng thiếu mất quái vật hành hỏa, không cách nào nghịch chuyển hoàn toàn. Đương nhiên, cho dù quái vật hành hỏa trở về cũng không làm được gì, không có lực lượng của thánh nhân, dẫu sao cũng không thể cải thiên hoán địa, chỉ có thể thay đổi không gian trước mắt mà thôi.

Nhưng đối với Ninh Dạ, đây lại là cơ hội.

Ánh mắt y sáng bừng lên: “Cơ hội tới rồi!”

Nói xong lấy ra một vật.

Không ngờ lại là mảnh vỡ Thiên Đạo bi kia.

Mảnh vỡ Thiên Đạo bi là trọng bảo cảm ngộ thiên đạo.