Chương 1034 Thế giới không có thiên đạo 2
Hiếm hoi lắm mới có mảnh vỡ Thiên Đạo bi lưu lại, một khi xuất hiện trên thế gian là lập tức biến mất, chỉ có một khoảnh khắc cảm ngộ.
Chính vì vậy, năm xưa Khương Hồng Hào cũng không nỡ cảm ngộ, Ninh Dạ cũng không nỡ mở ra.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội.
Thời khắc này, Ninh Dạ phá vỡ không gian của mảnh vỡ Thiên Đạo bi, khiến mảnh vỡ hiện lên giữa không trung.
Đáng lý nó sẽ trực tiếp tiêu biến, trở lại thiên địa, thế nhưng lại phát hiện không có chỗ nào mà đi.
Vì nơi này không có thiên đạo!
Thế giới không thiên đạo!
Vì vậy mảnh vỡ Thiên Đạo bi không ngừng run rẩy, phóng thích ngàn vạn đạo niệm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thiên đạo đại đạo xuất hiện hoàn toàn trong tầm mắt đám người Ninh Dạ, hoàn toàn không bảo lưu.
Đám người Trì Vãn Ngưng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, chỉ trong chớp mắt thân thể đã có cảm giác thăng hoa, bí mật của thiên địa đều được vạch trần trước mắt các nàng, rất nhiều chuyện không nghĩ ra được không nói rõ được, lúc này đều hiểu thấu.
Ninh Dạ lại khác.
Y chú ý tới tầng thứ cao hơn nhiều.
Ánh mắt y xuyên qua thế giới không thiên đạo, như nhìn thấy bên ngoài.
Y lẩm bẩm: “Thế giới không thiên đạo, thiên đạo không dung tha. Tuy Ngọc Vân Tử định dùng phương pháp nghịch thiên để siêu thoát, nhưng cách làm của ta sẽ khác. Ta không muốn nghịch thiên mà muốn thuận thiên. Cũng tức là thuận thì hưng, nghịch thì vong. Thuận thiên thừa vận mới là chính đạo. Thế giới không thiên đạo là ma đạo chung cực trên thế giới, không thể lưu lại, phải phá hủy, phải diệt trừ, phải giết chết!”
Nói đoạn y xuất quyền, đánh vào Ngân Nguyệt bàn trên bầu trời.
Trăng rơi.
Lại đánh vào tượng Thánh Nhân.
Núi vỡ.
Lại đánh lên Thiên Trụ cổ mộc.
Trời sập.
Lại đánh lên dòng sông Huyền Âm hỏa.
Sông khô.
Quyền cuối cùng hóa thành lực lượng huy hoàng vô tận, diệt sạch phong vân.
Mưa ngừng.
Thế giới không thiên đạo cũng theo đó tiêu vong, trời đất sáng sủa trở lại.
Mảnh vỡ Thiên Đạo bi cũng theo đó biến mất không còn tung tích.
“Này!” Công Tôn Điệp hét lớn.
Cô đang vui vẻ lĩnh ngộ thiên đạo, kết quả Ninh Dạ lại phá sạch mọi thứ.
Nhưng cô còn chưa kịp tức giận thì đột nhiên cảm thấy có điểm lạ.
Đó là một cảm giác kỳ quái không nói nên lời, như tắm trong làn gió xuân, thậm chí suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng, tầm mắt biến thành càng rộng lớn.
Lại nhìn từng cành cây cọng cỏ, đạo lý vận hành, vận mệnh huyền bí, tất cả đều hiện lên trước mắt.
Nói ngắn gọn, toàn thân như thoát thai hoán cốt.
Lại nhìn Ninh Dạ, chỉ thấy y như tắm trong thần quang, ánh sáng này là vô hình nhưng Công Tôn Điệp lại có thể nhìn thấy, nói chính xác hơn là cảm giác được.
Cứ như phàm phu tục tử gặp được thiên thần, vô thức hứng khởi, muốn lễ bái.
Cũng may cô và Ninh Dạ tâm ý tương thông, ngay lập tức thoát khỏi, quay đầu nhìn lại không ngờ lại thấy Tân Tiểu Diệp đang quỳ lạy.
Lệ rơi đầy mặt.
Trì Vãn Ngưng vội vàng nâng cô dậy, lại thấy lúc này sắc mặt Tân Tiểu Diệp lại khôi phục như kỳ tích.
Cuối cùng cô cũng trở lại hình dạng ban đầu.
Khôi phục một cách cực kỳ tự nhiên.
“Thế này là...” Tân Tiểu Diệp cũng cảm thấy khó hiểu.
Cô xoa gương mặt mình, cho dù không nhìn thấy nhưng lại như nhìn thấy được.
Đúng, cô có thể nhìn thấy gương mặt mình, không phải dùng ý thức nguyên thần mà là một loại cảm giác.
Cô có thể thấy mọi thứ của bản thân khôi phục, thậm chí cả những thương tích ngầm khi tu hành, mầm họa do dung nhập huyết mạch Tuyết Xà, khoảnh khắc này đều bình phục.
Không còn bất cứ nguy cơ nào, vĩnh viễn không phải lo yêu lực bạo phát.
Yêu thể hoàn mỹ chân chính!
Yêu thể hoàn mỹ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Thái Âm môn mong ngóng mãi mà không có được!
Vì sao lại như vậy?
Cô giật mình nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ vẫn đang ngửa mặt lên trời mỉm cười, tắm ánh nắng như mưa kia.
Trì Vãn Ngưng nói: “Trời ban khí vận.”
“Trời ban khí vận?” Tân Tiểu Diệp ngây người, nhưng lập tức hiểu ra; “Thế giới không thiên đạo, thiên địa bất dung, Ninh Dạ phá thế giới đó khiến tất cả quay về chính đạo, tương đương với phá Thiên Sát trận năm xưa.”
“Còn trâu bò hơn lúc đó nhiều.” Công Tôn Điệp lẩm bẩm.
Thiên Sát là giết ngàn vạn sinh linh, đi ngược ý trời, cũng là thiên địa bất dung.
Nhưng dẫu sao cũng chỉ là sát sinh.
Thế giới không thiên đạo lại là thay đổi hoàn toàn thiên đạo.
Cái trước như lũ giặc cỏ làm loạn, chỉ gây họa ở một chỗ; cái sau rõ là giết vua soán vị, chiếm đoạt vương quyền.
Ninh Dạ phá hủy thế giới, không chút lưu luyến, cho dù không có công cứu giá - thế giới không thiên đạo này còn chưa ảnh hưởng tới căn cơ của thiên đạo - nhưng cũng coi là kỳ công cổ kim hiếm có, ít nhất trong ngàn vạn thế giới cũng không mấy ai có cơ hội lập công như vậy.
Trời ban khí vận đâu chỉ lớn hơn trước gấp trăm ngàn lần?