← Quay lại trang sách

Chương 1036 Trở mặt 1

Đã có tấm gương ở Sương Nguyệt phường lần trước nên cô tới kiểm tra giá để bảo vật, quả nhiên phát hiện nó được chế tạo từ một loại kim loại hiếm có, vì vậy không hề khách khí.

Do đó, kho bảo vật bị vơ vét cực kỳ triệt để, kho trong kho ngoài gì đều bị bới sạch.

Chuyện vui duy nhất là kho bảo vật của Thánh Vương các cũng chia ra rất nhiều phần nhỏ, ngoại trừ kho này là quý giá nhất, những kho khác vẫn còn, bảo vật bình thường thì không tổn thất gì... bình thường thì ai thèm!

Nhìn kho bảo vật trống rỗng, đám người Kim Thế Chung lòng đau bằng chết.

Đương nhiên lúc này bọn họ cũng tỉnh táo lại.

Vạn Tượng Kiệt Thạch trận khiến Nhàn Vân Lão Nhân trốn thoát, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên xuất hiện, nhìn thế nào thì chuyện này cũng có liên quan tới Ninh Dạ.

Vấn đề là cái này chỉ nghĩ thôi cũng vô dụng, còn phải có chứng cứ.

Ngay sau đó, một bức thư chất vấn do Kim Thế Chung đích thân viết đã được gửi tới cho Ninh Dạ. Hắn là người không nói lý, nhận định là Ninh Dạ, bất chấp đúng sai.

Thịnh Đông Bình cũng dùng thân phận cá nhân gửi một bức thư.

Thư của Kim Thế Chung thì lời lẽ cứng rắn, nhận định luôn là Ninh Dạ, muốn Ninh Dạ giao tượng Thánh Nhân và bảo vật đã trộm ra, nếu không sẽ không tiếc mọi giá phát động chiến tranh tiên giới. Thịnh Đông Bình thì giọng điệu hòa nhã hơn nhiều, khuyên y vì thương sinh trong thiên hạ, đừng vì bản thân mà khiến sinh linh đồ thán.

Nếu không phải đã quen với Thịnh Đông Bình, Ninh Dạ cũng cho rằng hắn là ngụy quân tử.

Nhưng cũng vì Thịnh Đông Bình nên Ninh Dạ cũng phải nể mặt, đích thân hồi âm nói: Nhạc Tâm Thiện cũng là phản đồ của Hắc Bạch thần cung ta, chúng ta cũng đang đuổi giết hắn. Tượng Thánh Nhân là Nhàn Vân Lão Nhân trộm mất, chứng cứ xác thực, có tìm ta cũng vô dụng.

Đằng nào thì nói tới nói lui cũng là ông đây không làm.

Đương nhiên y cũng gửi thư cho Kim Thế Chung. Bức thư này đơn giản hơn nhiều, chỉ có một chữ: Cút.

Thế là đã kết thù.

Nhưng Ninh Dạ có gì phải sợ?

Ngươi muốn đánh cũng phải xem đồng mình của ngươi có muốn không?

Mộc Khôi tông còn chờ nhận khu vực phía đông, chắc chắn bọn họ không muốn.

Vạn Hoa cốc? Ninh Dạ cũng coi như nửa người của Vạn Hoa cốc, còn đang bắt Ninh Dạ dùng một khu vực để đón Lâm Lang Thiên.

Còn Cực Chiến đạo, Diệp Thiếu Thành là Mộc Khôi tông nâng đỡ, càng không đối nghịch.

Cho dù Thánh Vương các nghĩ quẩn, bày tư thế đơn đả độc đấu với Hắc Bạch thần cung - tượng Thánh Nhân nhà các ngươi mất rồi, ba thần vật trong kho cũng mất, còn gì để đánh?

Tới đưa nốt Long Huyết vương quan à?

Ninh Dạ còn ước gì làm một trận một đấu một là khác.

Vì vậy bên phía Thánh Vương các, Kim Thế Chung vung nắm đấm xắn tay áo muốn đánh một trận, nhưng bị đám người Thịnh Đông Bình cực lực khuyên can.

Kim Thế Chung nghe cả nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu lý do: một là không có chứng cứ, hai là không đánh nổi!

Xét cho cùng thì vẫn là không đánh nổi!

Trong lòng buồn bã, suýt nữa ôm bài vị tổ tông khóc lóc, trong lòng cực kỳ hối hận, đáng lẽ lúc trước ta phải không tiếc mọi giá giết chết Ninh Dạ, cho dù hắn chạy giỏi mấy ta cũng phải thử một lần, ít nhất không cho hắn cơ hội này.

Nhưng Ninh Dạ cũng chẳng được yên.

Vì Hà Sinh Mặc tới tìm y.

Hiển nhiên, hắn cũng bắt đầu cảm thấy có vấn đề.

Hà Sinh Mặc gọi Ninh Dạ tới, câu đầu tiên là: “Vì sao Nhạc Tâm Thiện lại xuất hiện trong Thiên Thánh phủ?”

Nhạc Tâm Thiện xuất hiện ở Thiên Thánh phủ sẽ khiến Hà Sinh Mặc nghi ngờ, không phải Ninh Dạ chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Chẳng qua cho dù nghĩ tới, y vẫn làm.

Nguyên nhân rất đơn giản, y đã không để Hà Sinh Mặc trong mắt.

Đương nhiên, theo thói quen bản năng, bị Hà Sinh Mặc hỏi như vậy, Ninh Dạ vẫn giải thích một chút, y nói: “Chắc nghe tin ta đang ở đó nên định tới ám sát ta. Hắn hận ta, chuyện này cũng không lạ.”

Hà Sinh Mặc nhìn y với ánh mắt kỳ quái: “Bao năm rồi không ám sát ngươi, ngươi tới Thiên Thánh phủ là lại đi ám sát?”

“Dù sao lúc trước ta cũng ở Cửu Cung sơn, hắn không có cơ hội.” Ninh Dạ cười híp mắt giải thích: “Thiên Thánh phủ là khu vực của Thánh Vương các, địa bàn của kẻ địch, cho dù thất bại hắn vẫn có cơ hội.”

Vạn Thương Sinh lập tức nói: “Thế thì hắn phải tới giết ngươi ngay lúc vừa nhận được tin chứ không phải đợi tới thời khắc cuối cùng. Mấy tháng qua chắc Nhạc Tâm Thiện cũng biết Thánh Vương các không ra tay đối phó nhà ngươi.”

Ninh Dạ nhún vai: “Không phải Thánh Vương các không muốn đối phó ta, chẳng qua bản lĩnh khác thì ta không có chứ chạy trốn vẫn tạm được, bọn họ không cách nào bắt được ta. Tượng Thánh Nhân bị trộm, toàn thành bị phong tỏa, Nhạc Tâm Thiện cảm thấy đây là cơ hội.”

“Nhưng lại dùng cơ hội này để trộm bảo vật?”