← Quay lại trang sách

Chương 1043 Lý lẽ chứng cứ đầy đủ 1

“Ninh Dạ?” Thành Tự Lệ nghe ra giọng nói này: “Là ngươi? Ngươi lại có thể đánh lui Quy Dã Vọng?”

“Tiểu xảo mà thôi, nhưng cũng không sao.” Ninh Dạ cười nói.

Lần giao chiến vừa rồi y chiếm thượng phong, nhưng không có nghĩa là y mạnh hơn Quy Dã Vọng, chẳng qua y mượn lực lượng của Côn Lôn kính, phát huy được nhiều hơn, còn Quy Dã Vọng bị hạn chế quá nhiều.

Nhưng cũng có sao?

Trận chiến lần này lại chứng minh khoảng cách giữa y và Niết Bàn đỉnh phong đã không xa xôi. Nếu bây giờ y khiêu chiến một kẻ mới lên Niết Bàn, chiến thắng không phải vấn đề.

Trong lòng y thầm thỏa mãn, ngón tay lại điểm nhẹ, giúp Thanh Lâm luyện hóa.

Thanh Lâm vừa luyện hóa vừa hỏi: “Đệ quan sát từ lâu rồi phải không?”

“Ninh Dạ trả lời: “Huynh cần áp lực mới có thể bộc phát, hy vọng huynh không trách ta.”

Thanh Lâm mỉm cười: “Sao lại trách đệ được? Đệ làm thế, ta càng vui vẻ. Từ nay trở đi ta không cần ỷ lại vào đệ nữa, ta có thể trở thành trợ thủ cường đại của đệ, giúp đệ giải quyết vấn đề.”

“Tiếc là mất một cánh tay.” Dung Thành đi tới nói.

Tên này ánh mắt cũng tinh, nhận ra linh lực nhất thể của Thanh Lâm không dễ gì khôi phục cánh tay, mà cho dù có khôi phục cũng không thể có uy lực như những bộ phận khác trên cơ thể.

“Không sao cả, có lẽ đây là số mệnh của ta. Có mất mới có được, nếu trời cao nhất quyết muốn ta mất một cánh tay mới có thể đi lên con đường của mình, thế thì trả giá như vậy cũng rất đáng!” Thanh Lâm đáp lời, mang đầy phong độ nam nhân.

Nhưng lúc nói câu này vẫn không nhịn được lén lút liếc mắt nhìn Tần Thì Nguyệt.

Hy vọng cô ấy không ghét bỏ mình bị cụt tay.

Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta gả cho ngươi.”

“Hả?” Câu nói này quá đột ngột, khiến cả ba người Ninh Dạ, Dung Thành và Thanh Lâm khí thế bất ổn, thiếu chút nữa để cho Thành Tự Lệ thoát khỏi khống chế.

Tần Thì Nguyệt nói: “Cái gã đàn ông nhà ngươi quá ngu, mấy năm nay ta luôn đợi ngươi, nhưng ngươi lại chẳng tới tìm ta. Nếu ta không nói, khéo mãi mãi ngươi cũng không bộc bạch với ta. Đương nhiên, nếu ngươi muốn giữ thể diện cũng có thể nói trong lòng ngươi không có ta, thế thì là ta tự đa tình thôi.”

“Ta đồng ý, ta đồng ý!” Thanh Lâm kêu gào ầm ĩ: “Thì Nguyệt, trên trời dưới đất, trong lòng ta chỉ có nàng. Nàng chịu lấy ta, ta rất vui mừng, hận không thể lăn dưới đất bò vài vòng!”

“...”

Trì Vãn Ngưng bất đắc dĩ: “Mấy lời tình cảm của huynh ấy cũng coi là có phong cách riêng.”

Nhưng Tần Thì Nguyệt lại hiểu ý hắn: “Ta hiểu, nhưng không cần cướp công việc của La Hầu!”

Cuối cùng Thành Tự Lệ cũng bị luyện hóa.

Hoàn toàn trở thành chất dinh dưỡng cho Thanh Lâm.

Còn Thanh Lâm, bây giờ tình huống của hắn ra sao, thật ra Ninh Dạ cũng không rõ lắm.

Y chỉ biết Thanh Lâm đã có con đường của mình, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là thứ chưa rõ.

Từ nay trở đi, đường của hắn, hắn phải tự đi.

“Đúng rồi, Dung Thành, sao ngươi lại chạy tới?” Ninh Dạ hỏi Dung Thành.

Dung Thành nhìn lên bầu trời một cách kỳ quái: “Ta tới tìm một số tài nguyên tu hành, tình cờ gặp được. Này, ta không quen nói chuyện với không khí như vậy.”

Thế là thân hình Ninh Dạ ngưng tụ trên không trung.

Dung Thành cười nói: ” Thủ đoạn của ngươi càng ngày càng thần bí khó lường, nếu Mộc Khôi tông biết ngươi đã đạt tới mức này, chắc chắn sẽ hối hận.”

“Bây giờ bọn họ đang hối hận rồi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Thời gian qua y âm thầm nhìn trộm Mộc Khôi tông nhiều lần, biết bọn họ đang hối hận vì buông thả cho Ninh Dạ.

Nhưng chuyện đã tới nước này, có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng sửa sai.

Cuối cùng cũng coi là có một phán đoán thông minh.

Thật ra có một số chuyện rất đơn giản, tiểu đệ được nâng đỡ đã trưởng thành, thế thì hoặc là lôi kéo, hoặc là chèn ép.

Trước thì phải đối phó với Hắc Bạch thần cung, vì vậy chỉ có thể lôi kéo. Đợi tới lúc phát hiện không khống chế được, chèn ép cũng không kịp, thế thì dứt khoát lôi kéo tiếp.

Thái độ của Mộc Khôi tông đối với Ninh Dạ chính là địa vị của Hắc Bạch thần cung hạ thấp, địa vị của Ninh Dạ tăng cao, cứ liên tục như vậy.

Điều thú vị là nó luôn giữ một mức cân đối, cũng khiến cho trong lòng Ninh Dạ và Mộc Khôi tông đều có tính toán riêng, nhưng ngoài mặt vẫn khá thân thiết.

Cứ theo cái đà này, Mộc Khôi tông cũng hoàn toàn không còn hy vọng gì.

Đây là chuyện tốt.

Nếu có thể, Ninh Dạ cũng không muốn đại khai sát giới với Mộc Khôi tông.

Lúc này lại nghe Dung Thành cười nói: “Ta nghe nói ngươi và Hà Sinh Mặc có xích mích af?”

“Chuyện như vậy mà ngươi cũng nghe nói được?”

“Không gian không chỉ giỏi về độn pháp, còn giỏi về tìm hiểu tin tức. Chẳng phải ngươi cũng vậy à?” Dung Thành nói.

Ninh Dạ vui vẻ: “Không đồn ra ngoài là được rồi.”