Chương 1042 Trai thẳng 2
Không chỉ có vậy thiên phú bảo thể của Thanh Lâm thậm chí có thể hấp thu tinh hoa bảo vật vào người, khiến thân thể hắn càng trở nên cường hãn.
Chẳng khác nào một chiến thần tại nhân gian, Thành Tự Lệ cảm giác như mình giao chiến với ngũ vương của Cực Chiến đạo.
Đương nhiên lực lượng của ngũ vương mạnh hơn hắn, thế nhưng về khí thế, Thanh Lâm đã không kém cạnh so với ngũ vương, thậm chí càng đánh càng mạnh, phát huy tinh túy của Cực Chiến nhị đạo tới mức tận cùng, mỗi quyền đều có uy thế khai thiên liệt địa.
Thành Tự Lệ biết không ổn, không thể đánh như vậy nữa, lập tức quyết định rời khỏi.
Hắn muốn chạy thì đúng là Thanh Lâm không đuổi kịp.
Thời khắc này tay niết ấn pháp, thi triển độn thuật, hóa thành một luồng hào quang hắc bạch bay thẳng ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này trên bầu trời lại có một vệt sáng xuất hiện, rơi thẳng vào hào quang hắc bạch. Thành Tự Lệ hét lớn một tiếng, không ngờ lại bị ép phải hiện thân.
“Là ai?” Hắn phẫn nộ hét lớn.
Chỉ thấy trên bầu trời phía xa đã có một người xuất hiện.
Dung Thành!
Sao lại là hắn?
Dung Thành cười nói: “Gần đây rảnh rỗi, vân du tứ xứ, không ngờ lại được chứng kiến một trận đại chiến. Này, các ngươi đánh đi. Các ngươi cứ đánh, ta chỉ xem thôi, không ra tay đâu.”
Tên này cũng là Vô Cấu, nhưng lại là đồ đệ của “Quân bỏ chạy”, còn có Thiên Hành Nguyên tăng cường, độn pháp vô song, am hiểu chạy trốn chứ không phải quyết đấu chính diện.
Thành Tự Lệ không có bản lĩnh đó, nhưng nếu Thành Tự Lệ muốn chạy, hắn có thể ngăn cản.
Đương nhiên, hắn không ra tay thì Ninh Dạ cũng xuất thủ, nhưng giờ hắn đã đến, Ninh Dạ cũng vui vẻ đứng xem.
Thành Tự Lệ không ngờ mình lại gặp tình huống như vậy, cả giận nói: “Dung Thành, ngươi muốn chết à!”
Nói xong đã thi triển thần thông đánh về phía Dung Thành.
Nhưng Dung Thành khôn ngoan cỡ nào, thân hình lóe lên, chớp mắt đã rời xa, chỉ lưu lại một tràng cười: “Cho dù ta có chết cũng không chết trong tay ngươi. Thành Đông Sứ, ngươi không biết danh hiệu Đông Kỳ Sứ bị dính kỵ húy à? Đông Kỳ Sứ trước chết là vì ta. Vậy mới nói bản lĩnh khác thì Dung Thành ta không có, chẳng qua trời sinh là khắc tinh của Đông Sứ!”
Cái gì?
Quân Bất Lạc chết thật rồi? Hơn nữa còn do ngươi?
Lúc này đáp án đã rõ ràng, tiếc là Thành Tự Lệ không có thời gian suy nghĩ.
Thanh Lâm lại xuất quyền đánh tới, một luồng hào quang chói mắt lóe lên, có vẻ giống Thiên Mã Lưu Tinh quyền. (Chú thích: Chiêu thức của nhân vật chính trong manga Saint Seiya)
Đánh lên người Thành Tự Lệ, phá nát tiên pháp hộ thể của hắn, Thành Tự Lệ kêu một tiếng đau đớn nhất từ lúc giao chiến tới giờ.
Hắn đột nhiên lấy ra một vật, ném lên không trung: “Mau tới cứu ta!”
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt.
Từ trong vết nứt có một bàn tay lông trắng chụp vào Thanh Lâm.
Quy Dã Vọng!
Là chưởng giáo Thái Âm môn Quy Dã Vọng?
Chẳng trách, Ninh Dạ đã hiểu.
Hóa ra Thành Tự Lệ hợp tác với Quy Dã Vọng à?
Chẳng trách hắn lại truy sát Thanh Lâm.
Đáng tiếc, có ta ở đây, ngươi có đến cũng vô dụng.
Ninh Dạ hừ khẽ một tiếng, đứng từ xa chỉ tay vào Côn Lôn kính hô: “Lui!”
Một ngón tay đã xuất hiện trên bầu trời, điểm thẳng vào giữa lòng bàn tay của Quy Dã Vọng.
“Gào!” Chủ nhân bàn tay lông trắng phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, hư ảnh bạch viên hiển hiện, tay cầm côn đồng đỏ, đập về phía ngón tay.
Thế nhưng Ninh Dạ lật tay ngoắc một cái, năm ngón tay hiện lên trên không trung, lại tóm lấy Thành Tự Lệ, nghênh tiếp côn đồng đỏ.
Côn này không thể đánh xuống tiếp, Ninh Dạ tiện tay ném Thành Tự Lệ cho Thanh Lâm, trong tay đã ngưng tụ một lưỡi liềm đỏ chói, chém vào tay Quy Dã Vọng.
“Ai dám nhúng tay vào việc này?” Quy Dã Vọng gầm thét, hư ảnh bạch viên cầm côn đồng đỏ nhảy lên không trung, không thế nhưng lưỡi liềm đỏ chói quét tới, như đánh vào hư không, chém qua hư ảnh. Con vượn trắng phát ra tiếng kêu dài đau đớn, sau đó chỉ thấy lưỡi hái đánh lên khe nứt hư vô trên bầu trời.
Một liềm đánh xuống, khe nứt vỡ nát.
Không gian khép lại, chỉ nghe một tiếng “Á” thảm thiết, một cánh tay khổng lồ đã rơi xuống.
Chỉ một chốc vừa rồi đã khiến Quy Dã Vọng mất một cánh tay.
Đồng thời thiết quyền của Thanh Lâm lại kéo tới, lần này là nắm chặt lấy đầu Thành Tự Lệ, một ánh lửa hừng hực nổi lên: “Để ta luyện hóa nhà ngươi!”
“Á!!!” Thành Tự Lệ giãy dụa điên cuồng.
Không ngờ tên khốn kiếp này định luyện hóa bản thân, tuyệt đối không được!
Hắn không thể giãy khỏi thần lực của Thanh Lâm, thầm hạ quyết tâm, định nguyên thần thoát xác.
Nhưng khoảnh khắc sau ngón tay của Ninh Dạ lại hạ xuống, đánh lên người Thành Tự Lệ, Thành Tự Lệ phát hiện nguyên thần của mình không cách nào rời khỏi.
“Sao lại như vậy! Đừng đừng đừng!” Thành Tự Lệ gào thét.
“Thành huynh cứ ngoan ngoãn chịu luyện hóa đi thì hơn.” Ninh Dạ mỉm cười.