Chương 1046 Đột nhiên tự tin 2
Ninh Dạ còn tưởng tiếp theo sẽ là thời điểm Hà Sinh Mặc trở mặt, y cũng đã chuẩn bị để giao chiến một trận, thừa thế xông lên giết chết bốn Niết Bàn.
Nhưng chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của y, không ngờ Hà Sinh Mặc lại nhẫn nhịn.
Đương nhiên, Ninh Dạ cũng thấy mấy trò mèo của hắn, nhưng không để ý.
Bồi dưỡng người mới? Bồi dưỡng dễ vậy à?
Bây giờ Ninh Dạ cũng mới bồi dưỡng của mấy người mới, đa số còn phải dựa vào Cấn Tự Bí để đột phá.
Còn đất đai, quyền lực, Ninh Dạ càng không để ý.
Tu tiên giới nói chuyện bằng nắm tay, có thực lực cường đại là có tất cả.
Lại thêm với hiệu suất của tu tiên giả... lúc giết người thì hiệu suất cao, lúc làm việc thì hiệu suất thấp, quan trọng nhất là quan niệm về thời gian không giống nhau, làm một việc mất mấy năm cũng không hiếm thấy.
Vì vậy Ninh Dạ cũng chẳng buồn để ý nữa, tiếp tục rúc vào đạo cảnh Tuyền Cơ cố gắng tu hành, tranh thủ sớm có ngày đột phá lên cảnh giới Niết Bàn.
Hai năm sau, tu vi Ninh Dạ tiến bộ, gọi Phong Đông Lâm đến, trực tiếp tăng cường hắn lên cảnh giới Niết Bàn.
Sau đó Ninh Dạ định giúp Lâm Lang Thiên đột phá.
Không ngờ Lâm Lang Thiên không chịu thua kém, tự mình đột phá, Ninh Dạ không thực hiện được lời hứa cũng thấy uất ức mà không làm gì được, ngược lại còn bị Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cười cho một trận.
Nhưng cô cũng nhường danh ngạch lại cho Lưu Vân Tiên Tôn.
Khổ nỗi Kế Lưu Vân cũng là người tâm cao khí ngạo, vừa nghe đã nói: “Cái gì? Ngươi có thể giúp ta đột phá, nhưng từ nay về sau chuyện đột phá của ta là phải dựa vào ngươi?” Thế là kiên quyết từ chối.
Cứ như kiểu sau khi lên Niết Bàn bà lão này còn đột phá được.
Nói chung, bà lão này không nhận ý tốt, khiến mọi người cũng rất bất đắc dĩ.
Cũng may số người cần đột phá cũng không thiếu, Mộc Khôi tông có Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh, mấy người.
Nhưng Ninh Dạ vốn định đè bọn họ lại một thời gian, tạm thời không ra tay.
Hà Sinh Mặc biết tin Phong Đông Lâm đột phá, lại thấy bó tay.
Bây giờ tên này là người của Ninh Dạ.
Đặc biệt là sau khi trở thành Niết Bàn, hắn càng vô liêm sỉ tuyên bố sẽ tiếp tục làm việc cho Hắc Bạch thần cung, không muốn nhàn rỗi... cũng tức là không chịu nhường chức chủ nhân Hắc Điện, khiến những kẻ đang ao ước phải thở dài bất đắc dĩ.
Về phần Hà Sinh Mặc, hắn càng không có cách nào.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại bốn năm năm.
Tu tiên không biết năm tháng, thời gian mấy năm chỉ như một cái búng tay.
Mấy năm qua chăm chỉ tu hành, cuối cùng tu vi của Ninh Dạ cũng tiến bộ, đạt tới đỉnh phong, chỉ cách đột phá có một chút.
Xét thấy thăng cấp Niết Bàn là có một cơ hội ngộ đạo, mà Ninh Dạ ngộ đạo từ lâu rồi, thứ y cần tăng cường là đạo hạnh, vì vậy y muốn nhân cơ hội này tăng cường đạo đồ của bản thân. Lần trước giúp Phong Đông Lâm đột phá, y đã có không ít thu hoạch, cho nên cũng gọi đám người Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh tới, giúp hai người này thăng cấp.
Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh cũng không ngờ trời ban duyên phận, lại có cơ hội này, trong lòng vui mừng không thôi, chọn ngày rồi lập tức tới.
Ninh Dạ lần lượt giúp hai người đột phá, bản thân cũng lĩnh ngộ được nhiều.
Sau đó không lâu, cuối cùng Lưu Vân Tiên Tôn cũng suy nghĩ thấu đáo.
Đúng là bị kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi.
Thế là chạy tới nhăn nhăn nhó nhó, ra vẻ nể mặt ngươi lắm ta mới tới.
Nhưng khoảnh khắc thăng cấp, ánh mắt Lưu Vân Tiên Tôn nhìn Ninh Dạ lại cực kỳ cảm kích, chẳng qua phương thức cảm kích của bà lão này khác với tất cả mọi người, đẩy thẳng Lâm Lang Thiên vào lòng Ninh Dạ nói: “Ngươi ở lại đây luôn đi.”
Lâm Lang Thiên xấu hổ, Ninh Dạ không thể không nói: “Hai phái còn đang đối đầu đấy.”
Kế Lưu Vân nhướn mày đáp: “Thực lực của ngươi đã có thể đứng trên đỉnh Trường Thanh giới rồi, sao lại lề mề như vậy. Giải quyết luôn Hắc Bạch thần cung đi, hoàn thành bá nghiệp, thế chẳng tốt hơn à?”
Nhưng Ninh Dạ đáp là ta thật sự không vội: Nếu y trở thành chưởng giáo, khu vực phía đông phải giao cho Mộc Khôi tông. Làm đại điện chủ Hắc Bạch thần cung một thời gian dài, dần dà cũng có tình cảm, đột nhiên phát hiện bản thân không nỡ bỏ.
Lưu Vân Tiên Tôn cũng chỉ thúc giục một chút, đối với bọn họ, chuyện này cũng không quan trọng.
Nhưng suy nghĩ của Mộc Khôi tông lại khác.
Hôm nay, Ninh Dạ đang tu hành, nghĩ xem còn ai cần thăng cấp, y có thể nhân cơ hội đó cảm ngộ thêm.
Đột nhiên Trì Vãn Ngưng đi vào nói: “Mộc Khôi tông giục chàng hạ thủ.”
“Cái gì?” Ninh Dạ ngớ người: “Sao bọn họ vội vàng như vậy? Bảo họ chờ đi.”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Mộc Khôi tông không muốn chờ nữa. Họ nói nếu chàng còn không chịu động thủ, bọn họ sẽ tự tới lấy.”