Chương 1047 Hẹn ngày bàn luận
“Ồ? Sao tự nhiên lại ương ngạnh như vậy?” Ninh Dạ kinh ngạc.
Lần này Mộc Khôi tông trở mặt quá nhanh, quá kỳ lạ!
Đã xảy ra chuyện gì à?
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Chẳng phải vì chàng à? Tử Lão, Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh đã thành Niết Bàn. Không tính những thủ đoạn ẩn giấu thì chỉ ngoài sáng thôi Mộc Khôi tông cũng có tới bảy vị Niết Bàn, chắc bọn họ cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi.”
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Thế tức là ta cho bọn họ lòng tin?”
“Không sai.” Trì Vãn Ngưng cười hì hì đáp.
Có thế nào thì Ninh Dạ cũng không ngờ mình giúp Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh thăng cấp lại khiến Mộc Khôi tông có chỗ dựa gây áp lực lên mình.
Chỉ có thể nói, tu tiên giả đúng là thực tế, nguyên nhân thực sự khiến ta muốn ra tay với ngươi, không phải vì ngươi có đắc tội với ta hay không mà là ta có thể đánh thắng ngươi hay không.
Đột nhiên có thêm hai Niết Bàn khiến lòng tin của Mộc Khôi tông tăng vọt, cảm thấy mình đã đủ sức đối đầu với Ninh Dạ.
Thế nhưng chốt là bọn họ cũng biết tốc độ thăng cấp của Ninh Dạ.
Vì vậy bọn họ có một phán đoán: Bọn họ cảm thấy đây là chênh lệch về thời gian.
Ninh Dạ còn chưa tới Niết Bàn, tạm thời không gây động tĩnh gì bên ngoài, thực lực tăng cường không nhanh, cho nên bây giờ đang là lúc Mộc Khôi tông ở thế mạnh, giờ mà không ra tay chẳng khác nào bỏ lỡ hời cơ.
Đây là timing! (Chú thích: tác giả tự viết)
Vì vậy bọn họ chọn lúc này để ép Ninh Dạ ra tay với Hà Sinh Mặc.
Thậm chí bọn họ còn thề thốt, nếu Hà Sinh Mặc không thoái vị, Mộc Khôi tông có thể phái vài người tới.
Chuyện này lại khiến Ninh Dạ vui vẻ.
Y hỏi Trì Vãn Ngưng: “Bọn Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh không phản đối?”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Tin tức này là bọn họ đưa tới. Bọn họ có phản đối, thế nhưng có phản đối cũng vô dụng. Bọn họ lại không thể nói ta là người của Ninh Dạ, nếu đánh nhau ta sẽ phản bội, vì vậy không khuyên nổi lũ ngu ngốc kia, đành phải đưa tin cho chàng, khuyên chàng nghĩ cách.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ta nghĩ cách cái quái gì. Vốn còn đang hối hận vì cắt đất nhường miền đông, bây giờ bọn họ làm vậy, ta càng tiện đổi ý.”
“Này, chàng định quịt nợ thật đấy à? Hơn nữa, chẳng phải chàng muốn làm suy yếu Hắc Bạch thần cung ư?” Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ.
“Muốn suy yếu có thể để các vùng tự trị, cũng có thể đưa Vạn Hoa cốc làm lễ ăn hỏi, sao phải đưa cho Mộc Khôi tông.” Ninh Dạ hừ lạnh.
Sắc mặt Trì Vãn Ngưng trầm xuống: “Có thấy chàng đưa lễ hỏi lớn vậy cho ta đâu.”
Ninh Dạ cười đùa với Trì Vãn Ngưng: “Nàng là đại phu nhân, ngày nào cũng tranh cái này, ghen cái kia, mất hình tượng đấy.”
Trì Vãn Ngưng cũng chỉ đùa giỡn: “Thế còn Lưu Ảnh thạch thì sao? Đừng quên bọn họ đang nắm nhược điểm của chàng.”
“Nếu ta vô địch, sao phải sợ đàm tiếu.” Ninh Dạ hừ lạnh.
Lịch sử là do kẻ thắng viết, Ninh Dạ nói một câu, mọi người không tin cũng phải tin. Với vị trí hiện tại của y, còn ai quan tâm tới thân phận trong quá khứ của y?
Nhưng Ninh Dạ vẫn nói: “Đương nhiên, không phải ta không cho bọn họ cơ hội.”
Khi nên giữ thể diện thì vẫn phải giữ, Ninh Dạ cảm thấy mình cũng không phải loại không có liêm sỉ.
Y tự mâu thuẫn, đổi trắng thay đen, nhưng Trì Vãn Ngưng cũng không kinh ngạc, hừ một tiếng nói: “Bây giờ chàng càng lúc càng giống người của Hắc Bạch thần cung rồi đấy, quả nhiên gần mực thì đen, gần người của Hắc Bạch thì lật lọng nhiều lần.”
Cách nói chuyện của cô nàng cũng bị lây từ Ninh Dạ.
Ninh Dạ nói: “Bọn họ muốn ta nắm lấy Hắc Bạch thần cung, ép ta lên làm chưởng giáo, cắt nhường khu vực phía đông à? Được, bảo bọn họ phái người tới đây!”
Trì Vãn Ngưng ngẩn người: “Chàng đáp ứng à?”
Ninh Dạ cười đắc ý: “Sao lại không đáp ứng. Nếu bọn họ đã tự tin về thực lực, thế thì để bọn họ thể hiện thực lực là được? Bọn họ đấu đá, ta càng vui.”
❖ ❖ ❖
Ba tháng sau.
Thanh Huyền thiên.
Ninh Dạ đứng bên dưới.
Hà Sinh Mặc cầm công hàm dấu vàng chính quy viết bằng mực vân, sắc mặt âm trầm tới mức chảy nước.
“Lũ khốn kiếp Mộc Khôi tông kia lại đi nhắc lại chuyện xưa, sao bảo đã giải quyết xong, sẽ không nhắc lại chuyện nguyên thần thánh nhân cơ mà? Ninh Dạ, ngươi giải thích thế nào? ’
Hắn cực kỳ phẫn nộ.
Mộc Khôi tông chết tiệt, lại lôi chuyện nguyên thần thánh nhân ra uy hiếp.
Cái lũ này có biết xấu hổ hay không? Lại đi làm chuyện lật lọng như vậy?
Làm người phải giữ chữ tín chứ!
Ninh Dạ lại rất bình tĩnh: “Có gì mà giải thích? Mộc Khôi tông và Hắc Bạch thần cung vốn là đối thủ, bọn chúng nắm được nhược điểm của chúng ta, đương nhiên sẽ lợi dụng rồi. Giờ nhìn lại thì lúc trước bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như vậy là vì bọn chúng biết còn có thể lợi dụng chuyện này để giở trò thêm lần nữa.”