Chương 1049 Vô trách nhiệm 2
Mà theo thực lực của Ninh Dạ tăng dần, nhu cầu đôi với ảo thuật càng ngày càng ít, dẫn tới tiến bộ cũng dần dần thu nhỏ.
Năm xưa Huyễn đạo là sở trường của y, bây giờ Quang đạo lại vượt qua Huyễn đạo, trở thành thủ đoạn mạnh nhất: “Ninh lừa gạt” đã trở thành “Ninh bỏ chạy”, tới vô hình đi vô tung; tiếp theo là cơ quan trận đạo cùng cấp với ảo thuật, vận dụng kết hợp. Vì vậy ảo thuật của y không còn dùng để bố trí chiến lược nữa mà để sử dụng chiến thuật.
Tiếp đó là Tạo Hóa chi đạo: Nhờ phúc của thánh nhân, phương diện này Ninh Dạ tiến bộ thần tốc, có lẽ không bao lâu sau có thể trở thành đại đạo đứng đầu của y.
Còn về Đao đạo và Cực Chiến nhị đạo thì tương đối bình thường.
Sau vài lần ra sức đặt mình vào nguy hiểm, đúng là đã khiến Đao đạo và Cực Chiến nhị đạo của Ninh Dạ tiến bộ không ít, nhưng tu hành là quá trình dài dẵng, đột phá trong lúc chiến đấu chỉ là bổ sung. Trong phương diện này việc tu luyện hàng ngày của Ninh Dạ hầu như không có tiến bộ, vài lần đột phá trong chiến dấu cũng chỉ là bù đắp thiếu hụt khi tu hành. Chút đột phá đó, Thanh Lâm chỉ tu hành bình thường là được.
Mãi tới tận bây giờ, cuối cùng Ninh Dạ cũng giở lại trò cũ, dọc đường đi tới đã âm thầm bố trí tầng tầng lớp lớp cạm bẫy ngầm.
Trì Vãn Ngưng đi dạo cùng y, trông như đang ngắm cảnh nhưng ngoài miệng lại nói những lời phá hoại khung cảnh: “Hà Sinh Mặc đã động tâm, định nhân cơ hội này diệt trừ chàng. Nếu hắn đã định động đao, thế thì sau việc lần này e là cho dù thế nào chuyện chưởng giáo Hắc Bạch thần cung cũng phải có kết quả.”
“Không sao, đi bước nào xem bước đó.” Ninh Dạ thuận miệng đáp.
Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Trước đây chàng có như vậy đâu.”
“Đúng vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Cảm giác không phải tính toán khắp nơi, không cần như giẫm trên tấm băng mỏng, thật ra rất tốt.”
Vừa hay lúc này có tu sĩ đi ngang qua, nhận ra Ninh Dạ, nhanh chóng cúi chào y.
Ninh Dạ cũng vẫy tay, chỉ thiếu nước hô: “Chào các đồng chí”.
Ninh Dạ tiếp tục bước đi, nói: “Bên phía Mộc Khôi tông đã xác định người tới bàn bạc chưa? ’
“Âm Vô Cữu, Thiên Thi, Địa Thi, Tử Lão và Nguyên Mục Dã, năm người tất cả. Nhưng trên thực tế Hà Giang Minh và Nhân Thi cũng tới... dốc toàn bộ lực lượng rồi. Nhưng ta nghi ngờ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.”
“Hả? Hà Sinh Mặc không cho ta biết kế hoạch của hắn, nhưng bên phía Thái Âm môn có chút động tĩnh, chắc sẽ có đại năng tới giúp đỡ. Ngoài ra chắc Long Dương phủ cũng phái người tới.”
“Hạo Thiên môn thì sao?”
“Hắn nghi ngờ Thanh Lâm sư huynh và Tăng Hiển Sơn, vì vậy không báo cho họ.” Ninh Dạ mỉm cười nói: “Nhưng ta đã báo. Hai phái bàn bạc, mắt thấy sắp thành bát phái hỗn chiến, thiếu Hạo Thiên môn thì vô vị quá. Hơn nữa người ta cũng có cổ phần ở Đông Phong quan cơ mà.”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Dân chúng Đông Phong quan sắp xui xẻo rồi.”
“Đừng lo, ta sẽ cố gắng khống chế mọi chuyện.” Ninh Dạ thuận miệng nói.
Trong lúc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cung điện khổng lồ cách đó không xa, bên trên viết ba chữ lớn: “Vân Tuyệt môn.”
Ninh Dạ cười nói: “Đến chỗ địa chủ rồi, để xem gần đây đồ đệ bảo bối của ta ra sao.”
Nói xong đã cất bước đi vào.
❖ ❖ ❖
Vân Tuyệt môn, phòng nghị sự.
Thư Vô Ninh bất đắc dĩ nhìn Ninh Dạ: “Sư phụ ơi là sư phụ, ngài thật biết tìm việc cho ta. Ngài không muốn ta được yên bình đúng không?”
Nói lại thì Thư Vô Ninh đúng là số khổ.
Đầu tiên là Vân Tuyệt cổ địa bị phát hiện có vấn đề, Ninh Dạ rất vô trách nhiệm quăng cho Thư Vô Ninh.
Khó khăn lắm Thư Vô Ninh mới kéo được Thanh Lâm tới trấn thủ, cân bằng tình thế.
Không ngờ mới dàn xếp chưa được bao lâu, Ninh Dạ và Hà Sinh Mặc trở mặt, khiến cô lại gặp xui xẻo: Vì Hắc Bạch thần cung muốn thu hồi Đông Phong quan.
Cũng may Thanh Lâm giết chết Thành Tự Lệ, khiến chuyện này vốn đã bàn bạc gần xong lại mắc cạn, Thư Vô Ninh chỉ bị kinh hãi một hồi.
Không ngờ mới yên ổn chưa được mấy năm, lại có chuyện tiếp.
Mà chuyện lần này lại cực lớn.
Đại lão Mộc Khôi tông và Hắc Bạch thần cung lại định tổ chức hội nghị hai bên ở Đông Phong quan!
Hơn nữa có thể còn có các môn phái khác tham gia.
Rất có thể sẽ trở thành mồi lửa, châm ngòi cho đại chiến liên minh lần thứ hai.
Sư phụ, ngài định gác ta lên lửa nướng à?
Ninh Dạ cười nói: “Không trải qua trắc trở thì làm sao thành tài? Tôi luyện vừa là thử thách vừa là trưởng thành. Lần trước ngươi làm vậy rất không tệ, sư phụ rất vui. Lần này ngươi không cần lo lắng, mọi chuyện đều có sư phụ chống đỡ cho.”
Thư Vô Ninh muốn nghe nhất là câu này, thở phào một hơi nói: “Sư phụ có kế hoạch gì?”
Ninh Dạ lười biếng nói: “Không có kế hoạch gì.”
“Hả?” Thư Vô Ninh kinh ngạc.