← Quay lại trang sách

Chương 1048 Vô trách nhiệm 1

Ngươi ra vẻ ta biết ngay mà như vậy là có ý gì?

Bộ dáng dương dương đắc ý này, cứ như kiểu mọi chuyện không liên quan tới ngươi?

Hà Sinh Mặc trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện này là ngươi tới hòa đàm.”

“Đúng vậy, ta tranh thủ được một ít thời gian cho Hắc Bạch thần cung.” Ninh Dạ trả lời: “Khi đó Hắc Bạch thần cung ta trong có nỗi lo, ngoài có hoạn nạn, bây giờ tình hình ổn định, Phong điện chủ cũng thăng cấp lên Niết Bàn, thực lực của Hắc Bạch thần cung gia tăng, không còn nguy hiểm như trong quá khứ. Giờ tính sổ vẫn tốt hơn lúc trước nhiều.”

"Nhưng Mộc Khôi tông cũng có thêm hai Niết Bàn!” Hà Sinh Mặc gầm lên.

Còn chưa nói tới chuyện chúng ta mất hai Vô Cấu.

Ninh Dạ nhún vai: “Liên quan gì tới ta?”

Hà Sinh Mặc tức muốn hộc máu: “Lúc trước ngươi có nói như vậy đâu, ngươi đã nói ngươi sẽ giải quyết chuyện này.”

“Lúc đó ta đã giải quyết rồi.”

“Nhưng bây giờ bọn chúng nhắc lại.”

“Đó là chuyện khác.” Ninh Dạ mỉm cười.

Y hoàn toàn không định nói lý với Hà Sinh Mặc.

Hà Sinh Mặc chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng.

Hắn cũng biết bây giờ Ninh Dạ đã đủ lông đủ cánh, nhưng cho dù có biết, thấy thái độ của Ninh Dạ như vậy, hắn chỉ hận không thể xuất chưởng đập chết tên này.

Hay là giết phăng y đi? Đợi giết xong rồi tìm lý do thích hợp.

Có một số chuyện không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ càng không có dũng khí, chẳng thà làm rồi hãng tính. Hơn nữa cây đổ bầy khỉ cũng tan, đám thuộc hạ của Ninh Dạ thấy y chết rồi, chắc chắn sẽ quy hàng.

Vấn đề mà Hà Sinh Mặc nghĩ suốt bảy tám năm mà không thông, thời khắc này cuối cùng đã thông suốt.

Ninh Dạ đã nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng phải Mộc Khôi tông muốn bàn luận à? Thế thì bàn luận với họ. Đạo lý ở bên chúng ta.”

Vệ Xuân Nguyên cũng không nghe nổi: “Ngây thơ! Đây là chuyện nói lý hay sao? Mộc Khôi tông nhắc lại chuyện xưa tức là không định nói lý!”

“Thế thì dùng vũ lực. cũng được thôi, cần đánh thì cứ đánh. Tuy Mộc Khôi tông có bảy đại Niết Bàn, nhưng đâu tới mức ép toàn bộ của cải tới? Chúng ta cũng có năm vị Niết Bàn, lại có ưu thế địa lợi, không phải không có sức đánh một trận.”

Hà Sinh Mặc: “Ưu thế địa lợi?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, bọn chúng muốn bàn, thế thì tới lãnh địa của chúng ta mà bàn. Hay là ở Đông Phong quan đi, sao nào?”

Đông Phong quan?

Hà Sinh Mặc, Vệ Xuân Nguyên nhìn nhau.

Ninh Dạ đã nói: “Đông Phong quan tiếp giáp với Thiên Châu, bây giờ là vùng đất tự do. Bảo bọn chúng tới Cửu Cung sơn bàn bạc, chắc chúng sẽ không đồng ý; nhưng bọn chúng muốn bàn, thế thì cũng phải tới mà bàn. Chỉ cần không phải dốc toàn lực... chẳng phải bọn chúng cảm thấy có nhiều hơn chúng ta hai vị Niết Bàn à? Giết chết là được.”

“Ngươi làm vậy là khơi dậy chiến hỏa.”

“Giết hai Niết Bàn, cho dù có khơi dậy chiến hỏa thì Hắc Bạch thần cung cũng không sợ bọn chúng. Cái khác thì Dạ không dám nói nhưng Dạ đủ tự tin đối phó được với Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh. Là bọn chúng ép người quá đáng, thế thì đừng trách chúng ta ra tay trước.”

Hà Sinh Mặc híp mắt nhìn y: “Ngươi có chắc là bọn chúng sẽ tới không? ’

Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên rồi, bọn chúng muốn bàn cơ mà, thế thì chắc chắn sẽ tới. Đằng nào thì ta cũng không sang.”

Hà Sinh Mặc và Vệ Xuân Nguyên nhìn nhau, cùng gật đầu; “Được! Cứ làm vậy đi!”

Ninh Dạ đi khỏi.

Nhìn bóng lưng Ninh Dạ, Hà Sinh Mặc nói: “Xuân Nguyên, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào? ’

Vệ Xuân Nguyên trả lời: “Nếu Ninh Dạ đúng là Bạch Vũ, thế thì lần này là hắn liên thủ với Mộc Khôi tông định lật đổ chúng ta.”

“Thế thì ý ngươi ra sao?”

“Muốn thanh lý môn hộ thì khó tránh chuyện chết người. Nhưng Ninh Dạ là đại điện chủ, trực tiếp ra tay thì ảnh hưởng quá lớn, lại tổn thương nguyên khí. Nếu có thể mượn cơ hội lần này giải quyết luôn cả Mộc Khôi tông và Ninh Dạ, cũng có thể coi là một cách.”

Hà Sinh Mặc gật đầu: “Người này làm hại thần cung, để hắn cống hiến đôi chút cho thần cung trước khi chết.”

Đông Phong quan.

Nhiều năm qua đi, địa điểm quan trọng nơi biên cảnh này lại trở thành trung tâm của phong vân bão táp.

Trở lại chốn cũ, ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy thổn thức.

Năm xưa hô mưa gọi gió trong Đông Phong quan, y mới là một tên tiểu tốt còn chưa tới Vạn Pháp, chỉ dựa vào ảo thuật và ba tấc lưỡi lừa gạt mọi người xoay vòng, tiếp đó vớt lấy lợi ích.

Bây giờ y đã là đại điện chủ danh chấn thiên hạ, không cần những thủ đoạn trước kia nữa.

Y không dùng âm mưu nữa, ngược lại trở thành mục tiêu của âm mưu.

Chuyện này khiến Ninh Dạ cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Gần đây cứ cảm thấy, huyễn đạo của mình không có nhiều đột phá, xem ra là do không có nhu cầu cấp thiết.”

Đạo về Huyễn, chú trọng ở lừa gạt.

Chuyên về lấy yếu thắng mạnh.