Chương 1051 Bản tính 2
Nói xong uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Hà Sinh Mặc lại không cử động, chỉ nói: “Hai phái chúng ta vốn không phải bằng hữu, ta cũng không có hứng thú uống rượu với ngươi. Âm Vô Cữu, hành động của Mộc Khôi tông quá không trung thực rồi.”
Âm Vô Cữu cười ha hả nói: “Như huynh đã nói, hai phái chúng ta vốn không phải bằng hữu mà còn là kẻ địch, đương nhiên phải chém sạch giết hết, không từ thủ đoạn, thế thì lấy đâu ra chuyện trung thực?”
Hà Sinh Mặc hừ một tiếng: “Thế thì còn gì để nói? Bí mật của thánh nhân không phải nhược điểm để Mộc Khôi tông đem ra uy hiếp hết lần này tới lần khác.”
Hắn nói toạc chuyện bí mật thánh nhân ngay trước mặt Thư Vô Ninh, Thư Vô Ninh cũng biết, chỉ e chuyện lần này xong xuôi, hắn sẽ diệt luôn cả Vân Tuyệt môn. Cô thầm hừ lạnh nhưng gương mặt vẫn cười hiền lành.
Âm Vô Cữu cười xấu xa nói: “Nếu vô dụng thật, thế thì sao ngươi phải xuất hiện ở đây? Hà Sinh Mặc, chúng ta giao thủ với nhau đâu phải chỉ một hai lần, ai chẳng hiểu rõ về nhau. Nếu bí mật thánh nhân mà bại lộ, chắc chắn thiên hạ sẽ không để yên, Hắc Bạch thần cung sẽ bị mọi người công kích.”
“Cùng lắm thì vứt đi.” Hà Sinh Mặc ương ngạnh đáp.
“Thế thì ngươi vứt đi ta xem thử.” Thiên Thi cười nói.
Sắc mặt Hà Sinh Mặc cứng lại, trong tay xuất hiện một vật, chính là quái vật hành hỏa kia.
Dị hỏa ngưng tụ trong tay, nhưng lại hiện ra lực lượng nguyên thần cường đại, cho dù thu liễm nhưng chỉ xem qua cũng thấy thần diệu.
Thấy nó, ánh mắt đám người Âm Vô Cữu đều toát lên vẻ tham lam.
Đúng lúc này Ninh Dạ lại đột nhiên lên tiếng: “Có cần gấp vậy không? Vân Tuyệt môn chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, kết quả còn chưa dùng thử đã gây gổ xích mích, thế này thì thiếu văn hóa quá.”
Nói xong đã cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa.
Y ngồi bên cạnh Hà Sinh Mặc, bên dưới là Vệ Xuân Nguyên, Vạn Thương Sinh, Huyết Quỳ Tử, Phong Đông Lâm.
Vị trí này không chỉ vì thân phận đại điện chủ của y mà còn vì vị trí này kẹp giữa Niết Bàn, càng dễ đối phó.
Âm Vô Cữu cười nói: “Ninh Dạ, ngươi còn tâm trạng ăn uống? Nói lại thì chuyện bàn bạc hôm nay cũng liên quan mật thiết tới ngươi. Chúng ta cũng là nghĩ cho ngươi nên mới tới nơi này.
Lời này mang đầy ẩn ý, không ít người của Hắc Bạch thần cung đều nhìn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ không buồn nâng mí mắt lên một cái, ung dung nhai đồ ăn trong miệng: “Quả Hà Ly của vịnh Đông Khê, mùi vị thì ngon, nhưng đáng tiếc, chính vì quá ngon nên sắp tuyệt chủng. Vô Ninh làm món này chắc cũng tốn không ít tâm tư?”
Thư Vô Ninh mỉm cười: “Đâu chỉ tốn tâm tư trong món này, chỉ tiếc là mọi người đều không mấy hứng thú, phí phạm thay vị đầu bếp mà ta bỏ bao tiền của mời tới, tuy bận rộn nhiều ngày mà chẳng có cơ hội bêu xấu."
“Lát nữa mạng cũng chẳng còn. Ngươi nói xem, sao lại mời người ta tới, cứ để bọn họ tránh đi, kẻo lát nữa trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết."
Thư Vô Ninh đáp: “Cũng đúng."
Cô đánh mắt cho hạ nhân, người của Vân Tuyệt môn đã lui khỏi.
Hành động này là mau mau chạy nạn.
Lại thấy Tử Lão lên tiếng: “Ninh huynh, ngươi không định động thủ thật sao?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không phải ta không muốn động thủ, nhưng ta thấy dáng vẻ của mọi người có vẻ như từ đầu đã không định đàm phán.”
Tử Lão nói: “Cũng chưa hẳn. Lần trước Ninh huynh đi sứ Mộc Khôi tông, ta và Ninh huynh vừa gặp mà như đã quen, toàn bộ Mộc Khôi tông chúng ta đều cảm thấy có Ninh đại điện chủ dẫn đầu, chuyện Hắc Bạch thần cung tái hiện huy hoàng ngay trong tầm tay. Nếu Hà chưởng giáo đồng ý thoái vị, Mộc Khôi tông xin hứa hẹn, từ nay trở đi không nhắc lại chuyện bí mật thánh nhân nữa.”
Đám người Hà Sinh Mặc, Vệ Xuân Nguyên cùng trừng mắt nhìn Ninh Dạ.
Quả nhiên, ngươi liên kết với Mộc Khôi tông để tạo phản?
Ninh Dạ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Hà Sinh Mặc, chỉ nhìn Tử Lão: “Tức là trong chuyện này, ngươi ủng hộ?”
Tử Lão gật đầu: “Thật ra ta không cho rằng chuyện này có thể uy hiếp được ngươi. Thế nhưng... ta đang vội, không đợi được.”
Đang vội, không đợi được?
Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra.
Tử Lão không phải người nói lý.
Hắn làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng.
Hắn đối “tốt” với Ninh Dạ, là vì hắn mong chờ.
Còn theo sự trưởng thành của Ninh Dạ, mong chờ cũng hóa thành sự thật.
Hắn chẳng quan tâm tới kết quả cuối cùng của mọi chuyện.
Hắn chỉ mong chờ biểu hiện của Ninh Dạ, cũng đích thân tham gia.
Một trận đại chiến nảy lửa?
Hoặc một trận ngươi lừa ta gạt, xao động nhân tâm?
Hay bất cứ thứ gì khác?
Tử Lão đều không để ý.
Hắn chỉ muốn ép Ninh Dạ ra tay, vì hắn chịu quá đủ nhưng năm tháng vô vị, những giờ phút yên tĩnh.
Sau khi biết được suy nghĩ của hắn, Ninh Dạ cũng hiểu vì sao lại có hội nghị ngày hôm nay.