Chương 1052 Tử Lão
Chuyện này cũng khiến y ngạc nhiên: “Ngươi đúng là không chịu nổi cô đơn.”
Tử Lão mỉm cười: “Muốn theo đuổi thiên đạo thì phải tuân theo bản tính. Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn chưa hiểu được đạo lý này à?”
Đương nhiên Ninh Dạ hiểu, ta theo đuổi cái gì thì đạo của ta ở đó!
Y nhìn Tử Lão: “Tức là bản tính của ngươi là gây sự?”
“Không, là tử vong và hỗn loạn!”
Trong Vân Tuyệt môn, Ninh Dạ và Tử Lão nhìn nhau.
Hóa ra đây mới là Tử Lão?
Hành động theo bản tính.
Những chuyện hắn làm không bao giờ suy nghĩ theo tiêu chuẩn lợi ích, mà là theo tâm trạng.
Chuyện này cũng khiến cho lúc cần hại Ninh Dạ thì hắn không hại, nhưng lúc cần giúp Ninh Dạ thì hắn cũng không giúp.
Đối với hắn mà nói, Ninh Dạ là bằng hữu, cũng là đối thủ.
Là bằng hữu, thế thì cần kết giao.
Là đối thủ, cũng là giao, nhưng là giao đấu.
Vì vậy hắn vừa kết giao với đối thủ, với giao đấu với bằng hữu.
Chuyện này khiến Ninh Dạ không khỏi buồn cười, ngươi đúng là để mắt tới ta.
Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Bản tính của ta là chuyện có lợi thì mới chịu làm. Nếu một chuyện không có lợi cho ta, ta không muốn làm.”
Cuối cùng Âm Vô Cữu cũng tìm được cơ hội nói chen vào: “Chưởng giáo Hắc Bạch thần cung, lợi ích còn chưa đủ lớn hay sao?"
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn Âm Vô Cữu: “Ngươi là cái thá gì mà đòi nâng ta lên làm chưởng giáo?”
Câu này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc, ngay cả đám người Hà Sinh Mặc cũng giật mình.
Bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ, không ngờ câu đầu tiên của Ninh Dạ lại là mắng ngược lại Âm Vô Cữu.
Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?
Vệ Xuân Nguyên nhìn sang phía Hà Sinh Mặc, Hà Sinh Mặc khẽ lắc đầu, ý là tạm thời đừng ra tay.
Âm Vô Cữu biến sắc; “Ninh Dạ, ngươi thật to gan, ngươi có biết... ’
“Ta là Bạch Vũ!” Ninh Dạ nói thẳng: “Bạch Vũ của Thiên Cơ môn!”
Không cần ngươi nói, Ninh Dạ ta tự hô.
Mọi người cùng choáng váng.
Mấy vị lão tổ Vạn Pháp, Ma Âm, Thiên Tàn đứng bật dậy: “Ninh Dạ, ngươi!”
Ninh Dạ quay lại gầm lên: “Ngồi xuống, không biết lớn bé, ai cho các ngươi đứng dậy?”
Tiếng quát này cực kỳ hùng mạnh, khiến đám người ngây ra như phỗng.
Phong Đông Lâm ho nhẹ một tiếng: “Ngồi xuống.”
“Phong điện chủ, ngươi!” Vạn Pháp Lão Tổ trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngồi xuống.
Tuy Bạch Điện và Hắc Điện ngang hàng, nhưng Phong Đông Lâm là Niết Bàn.
Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Đừng thất thố như vậy, tuy Ninh Dạ là Bạch Vũ nhưng ân oán đã qua. Người làm hại Thiên Cơ môn năm xưa, Nhạc Tâm Thiện đã chết. Bây giờ Ninh Dạ là đại điện chủ của Hắc Bạch thần cung ta, chỉ cần hắn không làm gì gây nguy hại tới thần cung, sao phải vội vàng đẩy hắn về phe kẻ địch?”
Hà Sinh Mặc nhìn về phía Phong Đông Lâm: “Hóa ra Đông lâm ngươi đã biết từ lâu?"
Phong Đông Lâm cúi người nói: “Trận chiến ở trên tầng trời năm xưa, thần cung tổn thất nặng nề, vì an nguy của thần cung, Đông Lâm không thể không xin Ninh Dạ giơ cao đánh khẽ.”
“Nhưng ngươi đã trở về, sao còn không nói?”
Phong Đông Lâm cười khổ: “Hắn dám để ta sống, đương nhiên cũng có tự tin dám để ta sống.”
Hà Sinh Mặc thầm run rẩy.
Phong Đông Lâm lại nói: “Chưởng giáo, thân phận của Ninh Dạ thật sự không quan trọng. Nếu ngài thật sự ép hắn vào chỗ chết, chỉ e là người thân đau lòng, kẻ thù sung sướng!”
Âm Vô Cữu phía đối diện phát hỏa: “Được, Ninh Dạ nhà ngươi được lắm, quả nhiên cũng có chút trình độ. Thậm chí ngay cả Phong Đông Lâm cũng cam tâm nghe lệnh ngươi. Nhưng nếu nói Ninh Dạ ngươi không bán đứng Hắc Bạch thần cung, thế thì chưa chắc?”
Nói xong hắn lấy Lưu Ảnh thạch ra.
Hôm nay hắn tới để bức cung, nếu Ninh Dạ không phối hợp, thế thì đừng trách hắn lật tung gốc gác của Ninh Dạ ra.
Chuyện Ninh Dạ bán đứng khu vực phía đông mà bại lộ, thế thì câu nói Ninh Dạ không gây hại cho Hắc Bạch thần cung hoàn toàn không còn ý nghĩa.
Đến lúc đó, nếu Ninh Dạ cố tình kháng cự, chỉ có thể bị cả hai bên vây công.
Mà căn cơ của Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung đã rất sâu, Ninh Dạ mà ngã, chắc chắn sẽ có cả đám người gặp xui xẻo.
Thế lực của Hắc Bạch thần cung lại suy yếu, cho dù Mộc Khôi tông không chiếm được khu vực phía đông, một Hắc Bạch thần cung suy yếu liên tục như vậy cũng không thể ngăn cản bảy Niết Bàn của Hắc Bạch thần cung bao vây.
Đến lúc đó, có lẽ không chỉ thu được một khu vực phía đông, mà là toàn bộ Mặc Châu!
Đây chính là suy nghĩ của Âm Vô Cữu.
Nhìn Lưu Ảnh thạch trong tay hắn, Ninh Dạ lại cười phá lên: “ta cho ngươi cơ hội, Âm Vô Cữu, sao ngươi đã được thể diện mà lại không cần. Tử Lão huynh, ngươi muốn làm một trận hỗn chiến hay chúng ta đơn đả độc đấu một trận?”
Tử Lão nhìn y, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tạm thời đừng động thủ, ta còn một câu muốn hỏi.”