Chương 1056 Loạn chiến 2
Đám người dồn dập xuất hiện, tuy đều là Vô Cấu nhưng thời khắc này liên thủ lại phối hợp kín kẽ không chút sơ hở.
Vệ Xuân Nguyên tức giận: “Quả nhiên các ngươi đã đi theo Ninh Dạ.”
Trong lòng phẫn nộ, đang định xuất thủ thì thấy một luồng âm phong ập tới, thầm hô không ổn, vội thi triển độn pháp dịch chuyển, khi xuất hiện trở lại đã ở trên không trung, miệng hô to: “Tử Lão!”
Tử Lão lạnh nhạt nói: “Ta vốn định giao thủ với Ninh Dạ, nhưng trước lúc đó xử lý các ngươi cũng được.”
Nói xong Ngũ Sát vân đã hiện lên, Hắc Bạch Thiên Địa là Hà Sinh Mặc ngưng tụ, không ngờ trên không trung ở khu vực trung ương lại lóe lên một luồng hào quang sặc sỡ, cuốn về phía Vệ Xuân Nguyên.
Thấy cảnh này Nguyên Mục Dã hô to: “Loạn rồi, loạn rồi, loạn hết rồi. Xin đừng đánh nữa!”
Hắn còn chưa hết lời, đột nhiên trong lòng chấn động.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địa Thi - Cổ La đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nguyên Mục Dã trong lòng phát lạnh, nở nụ cười khổ: ” Cổ trưởng lão.”
Cổ La hừ một tiếng nói: “Ngươi dám quy thuận Ninh Dạ?”
Nguyên Mục Dã biết không ổn, thân thể búp bê há mồm hộc máu, đồng thời lui lại phía sau: “Cố trưởng lão đừng hiểu nhầm, ta cũng bất đắc dĩ thôi.”
“Nếu thế, tới giết người của Ninh Dạ, chứng minh trong sạch!” Cổ La cũng thả Địa Thi của mình ra lao về phía Nguyên Mục Dã.
Nguyên Mục Dã hét lớn: “Không thể được, Ninh Dạ dùng đại thần thông khống chế ta, ta càng muốn gây bất lợi cho hắn thì càng trung thành với hắn, sẽ hoàn toàn trở thành con rối của hắn. Mấy năm qua ta không dám làm gì có hại cho hắn, cũng vì trong lòng ta còn hướng về Mộc Khôi tông.”
“Đừng nói nhảm!” Cổ La đã lao về phía Nguyên Mục Dã.
Hắn muốn triệt hạ tên phản đồ này!
Bên kia, Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh nhìn nhau.
Chiến đấu tán loạn như vậy, bọn họ cũng ngây ngốc.
Huyết Quỳ Tử nói: “Vạn huynh, tình hình hiện tại nên làm thế nào?”
Vạn Thương Sinh nhìn Ninh Dạ trên đỉnh đầu, gằn giọng nói: “Ninh Dạ và Vạn Hoa cốc tiếp xúc gần gũi, dẫu sao cũng không đáng tin. Theo ý ta, giết hắn!”
“Được!” Huyết Quỳ Tử gật đầu.
Sau đó hắn ra tay.
Ầm!
Một chưởng đánh thẳng vào lưng Vạn Thương Sinh.
Vạn Thương Sinh không ngờ lại có biến cố như vậy, kêu rên một tiếng bay thẳng đi, chỉ cảm thấy một luồng ám lực xâm nhập vào người.
Thực Huyết Xâm Thần đại pháp?
Chết tiệt!
Đây là cấm thuật của Huyết Quỳ Tử, sử dụng pháp thuật này thì bản thân hắn cũng phải chịu gánh nặng cực lớn, không ngờ hắn lại đánh lén mình, hơn nữa còn dùng cấm thuật?
“Ngươi!!!” Vạn Thương Sinh trừng mắt nhìn Huyết Quỳ Tử: “Vì sao? ’
Huyết Quỳ Tử thở dài thu tay lại: “Ai bảo ngươi muốn giết Ninh Dạ? Ninh Dạ cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi bỏ qua, ngu huynh cũng bất đắc dĩ thôi, chỉ có thể vì bản thân mình mà hy sinh cái mạng của ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng cười nói khanh khách vang lên: “Vạn Thương Sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Sau đó chỉ thấy một dòng sông hoa từ trên trời cuốn tới.
Trên dòng sông hoa có một bầy nữ nhân, một người đầu đội mũ phượng đeo khăn choàng đỏ, y như nữ hoàng.
“Phượng Tiên Lung?” Vạn Thương Sinh biết không ổn, không hề ham chiến, đã thi triển độn pháp quay đầu bỏ chạy.
Phượng Tiên Lung hừ một tiếng: “Trúng Thực Huyết Xâm Thần của Huyết Quỳ Tử rồi, ngươi còn chạy được chắc?”
Nói xong lại không chút nhã nhặn huýt sáo một tiếng.
Trong tiếng nói cười, vô số ong bướm bay ra, lít nha lít nhít, lao về phía Vạn Thương Sinh.
Đây là Tiên Vương phong, do Phượng Tiên Lung đặc chế, chuyên phá linh khí, hung hãn khát máu, thời khắc này nó ùa tới, lại có vài nữ tu Vạn Hoa cốc đi theo sau. Tiên Vương phong đã ghi nhớ khí tức của Vạn Thương Sinh, cho dù hắn trốn tới chân trời góc bể cũng bị bám theo, không thể cắt đuôi.
Phượng Tiên Lung không hề truy kích, chỉ liếc mắt nhìn giao tranh khắp nơi trên trời.
Ninh Dạ còn nhảy tứ lung tung, tuy y nói năng ngông cuồng, nhưng ra tay rất bình thường, chỉ có nhảy nhót là cực nhanh.
Ngược lại Tử Lão và Vô Hoa Thiên Tôn - Vệ Xuân Nguyên giao chiến càng đặc sắc, hào quang lấp lóe, thi thoảng lại có dư âm tiên pháp ập xuống, nếu không phải Thư Vô Ninh đã khởi động đại trận, không khéo Đông Phong quan đã bị hủy từ lâu.
Phượng Tiên Lung chẳng buồn để ý, nhìn Huyết Quỳ Tử nói: “Ngươi cũng là kẻ thức thời.”
Huyết Quỳ Tử hừ một tiếng: “Ta đã thực hiện lời hứa, các ngươi thì sao? ’
Phượng Tiên Lung kiêu ngạo hất hàm: “Ân oán giữa ngươi và Vạn Hoa cốc từ nay giải trừ. Nhưng người khác muốn giết ngươi thì ta không quản được.”
“Biết ngay mà.” Huyết Quỳ Tử hừ một tiếng: “Còn ai muốn giết lão phu! Đứng hết ra đây! Đừng có giấu giấu giếm giếm!”
“Huyết Quỳ Tử, năm xưa ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán sư phụ ta, hôm nay là ngày ngươi nhận lấy cái chết!” Một tiếng gầm cuồng bạo vang lên.
Sau đó một luồng phủ quang như khai thiên bổ xuống.