← Quay lại trang sách

Chương 1057 Loạn chiến 3

Tây Vương - Dương Cực Phong!

Không ngờ thời khắc này người của Cực Chiến đạo lại ra tay phá tan yên bình.

Có rất nhiều người muốn giết Huyết Quỳ Tử, nhưng mức độ thù hận khác nhau.

Nói thật ra hận nhất chưa chắc đã là Cực Chiến đạo.

Nhưng hiển nhiên Cực Chiến đạo là trực tiếp nhất, muốn làm thì cứ làm. Bọn họ vốn không phải đồng minh với Hắc Bạch thần cung, không cần e ngại quá nhiều, hôm nay là cơ hội hiếm có để giải quyết ân oán nên ngang nhiên xuất thủ.

Còn đám người Phượng Tiên Lung, Dương Thế Hồng xuất hiện cũng tương đương với chính thức kéo rèm cho trận đại chiến này.

Một khắc sau, Hạo Thiên môn - Thịnh Thiên Liễu, Thánh Vương các - Kim Thế Chung, Long Dương phủ - Hoa Thương Minh, Thái Âm môn - Quy Dã Vọng, bốn vị chưởng giáo đại phái đồng thời xuất hiện.

Có lẽ Thịnh Thiên Liễu là người tiên phong đạo cốt nhất trong các chưởng giáo, mặc bộ áo trắng, bồng bềnh như tiên.

Hắn cười một tràng dài nói: “Hắc Bạch thần cung nội loạn, chúng ta là đồng minh, sao có thể không ra sức. Thôi thôi, hôm nay mượn trận chiến này thanh lý phản đồ, diệt sạch kẻ thù.”

Nói xong vung ống tay áo, làm dấy lên vô số tiên phong, nhưng lại nhắm tới một khoảng hư không. Sau chiêu thần thông này, một người xuất hiện, lại là Dương Thế Hồng.

Hắn cầm Cực Đạo việt, nhẹ nhàng đỡ đòn, cười nhếch mép nói: “Thịnh chưởng giáo có nhiều đối thủ như vậy, sao phải tìm ta?”

“Vì ta để ý tới Cực Đạo việt đấy!” Thịnh Thiên Liễu cười dài nói: “Tên chuột nhắt nhà ngươi chẳng giống người trong Cực Chiến đạo gì cả, kém xa Việt Trọng Sơn. Cực Đạo việt nằm trong tay ngươi chẳng khác nào phí phạm.”

Nói xong trên tay đã hiện lên một vật, lại là Thất Bảo Linh Lung tháp.

Trông như bảo tháp mà bên trong ẩn chứa vô số ảo diệu, thời khắc này nó được đưa lên cao, từ trên không ép uống, kèm theo một tiếng quát: “Trấn!”

Đã bao vây quanh Dương Thế Hồng.

Dương Thế Hồng vung Cực Đạo việt: “Mở!”

Cực Đạo việt và Thất Bảo Linh Lung tháp va chạm, mây gió quét khắp tứ phương.

Ở đằng khác Kim Thế Chung đang giao chiến với Hoa Thương Minh. Thánh Vương các và Long Dương phủ là đối thủ một mất một còn, vì vậy không buồn nhiều lời, thấy là đánh.

Quy Dã Vọng thì oán hận nhìn Thanh Lâm.

Tên khốn kiếp này.

Nhưng cuối cùng hắn không động thủ với Thanh Lâm mà nói: “Kẻ phá hỏng đại sự của ta lần trước có phải Ninh Dạ?”

Thanh Lâm cười nói: “Ngươi tới thử là biết ngay thôi!”

Quy Dã Vọng hừ một tiếng: “Ninh Dạ là Bạch Vũ, thế thì ngươi là Thanh Lâm rồi. Thịnh Thiên Liễu, ngươi nhận được đồ đệ tốt nhỉ.”

Thịnh Thiên Liễu hừ một tiếng: “Lắm lời, Thanh Lâm cũng được, Viên Thanh Sơn cũng xong, đều là đồ đệ của ông đây, chuyện trong nhà lão phu không cần ngươi quan tâm.”

Quy Dã Vọng cũng không thấy lạ trước tính cách bao che của Thịnh Thiên Liễu. Ai bảo bây giờ hắn chỉ còn mỗi một đồ đệ này thôi, hơn nữa còn là người khiến hắn hãnh diện nhất. Quy Dã Vọng hừ lạnh nói: “Được, cứ giải quyết chuyện hôm nay trước đã sau đó xử lý tiếp. Hà huynh, gia môn nhà ngươi bất hạnh, hôm nay lão phu giúp ngươi thanh lý môn hộ.”

Nói xong hắn không tìm ai khác, trực tiếp ra tay với Ninh Dạ.

Sau khi hắn xuất thủ, một loạt cao thủ Thái Âm môn cũng dồn dập xuất hiện, nhưng đồng thời đám người Triệu Long Quang, Tân Tiểu Điệp, Công Tôn Dạ, Lâm Lang Thiên, Nhạc Tâm Thiện cũng liên tiếp hiện thân.

Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp là hai người duy nhất không ra tay với Quy Dã Vọng. Bọn họ một là môn hạ Hạo Thiên môn, một là môn hạ Thái Âm môn, liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng ra tay đối phó với Địa Thi - Cổ La.

Tốt xấu gì thì Nguyên Mục Dã cũng là người của Ninh Dạ, mà Mộc Khôi tông lại là người của môn phái đối đầu, đánh y cũng là hợp tính hợp lý.

Tăng Hiển Sơn thì nhắm tới Thiên Thi - Thiết Lang, giải phóng cho đám người Phong Đông Lâm. Hắn cũng rất mâu thuẫn, nhìn quanh một lượt, cảm thấy chỉ mỗi Mộc Khôi tông là thích hợp làm đối thủ, vừa giúp được Ninh Dạ vừa không tính là phản bội môn phái của mình.

Chuyện này khiến chiến cuộc hoàn toàn rối loạn.

Đại năng cường giả bát phái dồn dập hiện thân, tổng thể thì vẫn là bốn đánh bốn, thế nhưng Hắc Bạch thần cung nội loạn, lại thêm mỗi người có vị trí khác nhau, dẫn tới vừa đối chọi lại vừa tự đánh lẫn nhau, ai cũng có ý riêng, tự tìm đối thủ, vừa theo công vụ vừa có tư tâm, có thể nói là rối bời.

Khói lửa bốc lên đằng xa, đó là Hà Giang Minh đang bị Nhân Thi truy sát, chạy thẳng qua phía này.

Nói lại thì Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đúng là bi kịch, tuy bọn họ bị Ninh Dạ khống chế nhưng thực ra vẫn cố gắng giữ cân bằng, tận lực không bán đứng bất cứ bên nào. Có điều cách làm bây giờ của Mộc Khôi tông lại là ép bọn họ sang phe Ninh Dạ.

Mỗi lần ra tay thực ra đều là giúp Ninh Dạ cường hóa khống chế đối với Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh, nhưng bản thân Mộc Khôi tông lại không hiểu.