← Quay lại trang sách

Chương 1059 Loạn chiến 5

“Yêu huyết...” Ninh Dạ cười khà khà: “Không biết ta khắc chế nhất chính là yêu huyết à? Luyện Yêu tháp, ra!”

Nói xong một bảo tháp đã xuất hiện.

Ninh Dạ ném cánh tay vừa bị chém đứt vào trong Luyện Yêu tháp, trong tháp tỏa hào quang rực rỡ.

Quy Dã Vọng lập tức cảm thấy lực lượng yêu huyết trong cơ thể mình bị tác động, không ngờ lại có cảm giác muốn quỳ lạy.

Hắn thầm hoảng hốt: “Ngươi!”

“Ngại quá đi, Luyện Yêu tháp cũng được ta cải tạo rồi! Hôm nay dùng yêu huyết của ngươi tế bảo tháp của ta!” Nói xong Ninh Dạ lại vung lưỡi hái.

Quy Dã Vọng hét một tràng đài, đánh ra vô số tiên pháp thần thông.

Chỉ tiếc thần thông thì bị nghịch chuyển, tiên pháp thì Ninh Dạ dùng thân thể cường đại chống lại. Đáng sợ hơn nũa là Luyện Yêu tháp tỏa ra bào quang lẫm liệt, dưới ánh sáng của bảo tháp, Quy Dã Vọng càng lúc càng cảm thấy khó mà khống chế bản thân.

Ninh Dạ nói không sai, đúng là y đã luyện lại Luyện Yêu tháp.

Luyện Yêu tháp trước đây dùng để luyện hóa yêu binh, dùng trong chiến tranh tu giới. Luyện Yêu tháp hoàn chỉnh thậm chí có thể bồi dưỡng đại yêu cấp bậc Vô Cấu.

Nhưng Luyện Yêu tháp chắc chắn không thể trở lại hoàn chỉnh, thay vì tu bổ, chẳng thà mở lối đi riêng. Không cần ngươi ra tay cường hóa, chỉ cần ngươi khống chế thôi, ta chủ động đưa yêu quái cho ngươi là được!

Năm xưa lấy được cánh tay của Quy Dã Vọng từ chỗ Thanh Lâm, Ninh Dạ đã nhét nó vào Luyện Yêu tháp luyện hóa. Luyện hóa vốn có thể khống chế yêu binh, cánh tay Quy Dã Vọng bị ném vào luyện hóa, không khác gì chủ động đưa một đường dẫn huyết mạch cho đối phương.

Dựa theo đường dẫn này, tuy chưa thể khống chế Quy Dã Vọng nhưng đã đủ ảnh hưởng tới thực lực của hắn.

Theo một ý nghĩa nào đó, thì bây giờ Quy Dã Vọng vừa phải giao chiến với Ninh Dạ, vừa phải kháng cự lại khống chế của Luyện Yêu tháp, bất cẩn một chút thôi, hắn sẽ trở thành yêu binh bị Luyện Yêu tháp khống chế.

Quy Dã Vọng còn sợ hãi điều này hơn cả tử vong, không thể không dốc toàn bộ tinh thần chống cự.

Phải phân tâm như vậy, nên đối mặt với công kích của Ninh Dạ, Quy Dã Vọng càng lúc càng sợ hãi.

Nhưng Ninh Dạ không định giết hắn, chỉ không ngừng mài mòn.

Cứ thêm một ít máu thịt được đưa vào, lực lượng luyện hóa của Luyện Yêu tháp lại mạnh thêm một phần, ảnh hưởng tới Quy Dã Vọng cũng càng nhiều thêm.

Thời khắc này Ninh Dạ biến ra ngàn vạn ánh đao, thi triển thủ đoạn Ngưng Quang Thành Vũ, ngàn vạn chùm sáng ập tới như thủy triều, nhấn chìm Quy Dã Vọng, chỉ trong chớp mắt đã đánh Quy Dã Vọng thành cái sàng, không biết bao nhiêu máu thịt yêu lực đã chảy vào trong Luyện Yêu tháp.

Quy Dã Vọng thầm biết không ổn, vội vàng hét lớn: “Bái Nguyệt!”

Chỉ thấy vượn yêu thu côn, cúi đầu với bầu trời xa xa.

Yêu Viên Bái Nguyệt, đây là đại thần thông vô thượng, cũng là cấm thuật của Quy Dã Vọng.

Trên không trung hiện lên một vầng trăng sáng.

Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển sau lưng Ninh Dạ lóe sáng, không thể thu nạp triệt tiêu môn thần thông này, đồng thời Ninh Dạ cảm nhận được một luồng ác ý cường đại quét tới, giam cầm y.

Ồ?

Thủ đoạn gì đây?

Không đúng!

Đây tuyệt đối không phải thần thông bình thường!

Ninh Dạ biết cho dù có là cấm thuật, chỉ cần là thần thông thì bây giờ không có gì mà y không thu được.

Tình huống như vậy chỉ có một cách giải thích, đó là thần thông này không chỉ là thần thông mà còn bao gồm thứ khác.

Lúc này đối diện với uy thế Bái Nguyệt của Quy Dã Vọng, Ninh Dạ không cách nào nhúc nhích, trong lòng cũng căng thẳng.

Y kinh ngạc, Quy Dã Vọng lại càng khiếp sợ.

Bái Nguyệt là thủ đoạn mạnh mẽ nhất của hắn, một khi ra tay có thể nói là không chết không thôi, nhưng thời khắc này chỉ có thể giam cầm đối thủ?

Hai bên đều kinh ngạc.

Quy Dã Vọng gầm lên một tiếng, giơ móng vuốt: “Liệt Không trảo!”

Ninh Dạ trừng mắt một cái, tâm thần Quy Dã Vọng đột nhiên chấn động.

Chỉ thấy trên bầu trời có vô số sợi xích xuất hiện, đan xen vào nhau, như một tấm lưới xích khóa kín bầu trời.

Tàng Thiên ngục.

Sau đó ánh trăng kia tiêu tan.

Ninh Dạ thoát khỏi giam cầm, cười dài nói: “Hóa ra là thế, đây không chỉ là thần thông mà còn là tiên pháp, cũng là thần vật. Thần vật trấn phái của Thái Âm môn... để ta xem thử nó là cái gì!”

Nói xong lại vung đao chém xuống.

Thần vật trấn phái của Thái Âm môn rất thần bí, rất ít người biết, nhưng lúc này Ninh Dạ cảm thụ rõ ràng, nó nằm trên người Quy Dã Vọng.

Đao này không còn lưu tình, chém thẳng về phía Quy Dã Vọng, như nhất quyết muốn đoạt mạng hắn.

Đúng lúc này.

“Ninh Dạ!” Một tiếng hét lớn vang lên.

Sau đó băng tuyết phong sương ập tới.

Ninh Dạ thu đao, đao quang chuyển thành vòng xoáy trắng đen, hóa giải phong sương.

Không ngờ người tới lại là Hàn Cô Sương.

Lúc này sắc mặt Hàn Cô Sương lạnh lùng như băng giá: “Ninh Dạ, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để ngươi giết chết chưởng giáo bản phái được!”