← Quay lại trang sách

Chương 1060 Loạn chiến 6

“Là hắn tới gây sự với ta!” Ninh Dạ tức giận đáp, lại xuất đao về phía Quy Dã Vọng.

“Ta có thể dẫn hắn đi!” Hàn Cô Sương kêu lên.

“Chọc ta rồi nói đi là đi, dễ dàng vậy à?”

Hàn Cô Sương biến sắc: “Ninh Dạ, đừng ép ta ra tay với ngươi!”

Ninh Dạ đang định nói ông đây sợ chắc, đột nhiên phía xa có dị hỏa lóe lên, một ánh lửa quét tới, chỉ trong chớp mắt đã phá hủy ảo cảnh mà Ninh Dạ tạo ra.

Đồng thời Âm Vô Cữu hét lớn ngã bay ra.

Lại nhìn Hà Sinh Mặc, chỉ thấy hắn lạnh lùng cầm quái vật hành hỏa, nguyên thần thánh nhân, lạnh lùng nói: “Sở hữu dị bảo nhiều năm như vậy, ngươi tưởng bản phái không có chút thành quả nào sao? Chịu chết đi!”

Nói xong giơ chỉ với Ninh Dạ, một luồng thần uy mênh mông quét tới.

Lúc này lực lượng thánh nhân bao phủ tận chân trời, uy nghiêm của cảnh giới thứ tư bộc phát, đối mặt với uy thế khủng khiếp này, ngay cả các đại năng Niết Bàn cũng run run rẩy rẩy, những người không đủ thực lực còn “rầm” một tiếng quỳ sụp xuống đất, không cách nào phản kháng.

Quả nhiên Hà Sinh Mặc có cách vận dụng.

Chẳng qua lúc trước luôn phải giấu giếm thứ này, không thế tùy tiện sử dụng.

Bây giờ Mộc Khôi tông ép người quá đáng, Hà Sinh Mặc cũng bất chấp mọi giá, dứt khoát mượn cơ hội lần này phát động lực lượng thánh nhân, bắt hết tất cả những kẻ gây nguy hại cho bản thân!

Uy thế của thánh nhân có thể chiếu rọi nhật nguyệt.

Lúc này Hà Sinh Mặc huy hoàng như thiên thần, phong độ siêu phàm, bễ nghễ trước chúng nhân.

Nhưng lúc này Ninh Dạ lại bật cười: “Không tệ, quả nhiên ngươi dùng được, nhưng cũng đa tạ ngươi.”

Nói xong lại chém một đao, vẫn đâm về phía Quy Dã Vọng.

Đao này đâm vào ngực hắn, hóa thành bàn tay, lôi một vật từ trong cơ thể Quy Dã Vọng ra. Ninh Dạ xem thử rồi cười nói: “Quả nhiên là nội đan của một thần thú cảnh giới thứ sáu bị luyện hóa thành dị bảo, nhưng rơi vào tay ngươi đúng là đáng tiếc.”

Nói xong tiện tay ném ra, quăng vào trong Luyện Yêu tháp, lại bị Luyện Yêu tháp trực tiếp hấp thu luyện hóa.

“Không!” Quy Dã Vọng sợ hãi hét lớn.

Ninh Dạ không để ý tới hắn, giơ chân đá bay Quy Dã Vọng, hất hắn sang phía Hàn Cô Sương: “Hắn là của ngươi!"

Hàn Cô Sương trừng mắt nhìn Ninh Dạ, bà lão muốn nói trả bảo vật đây, nhưng dưới uy áp của thánh nhân, bà lão thậm chí không thể sinh ra suy nghĩ động thủ, ngược lại Ninh Dạ vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Bà lão cũng biết không thể làm gì đối phương, đành phải dẫn Quy Dã Vọng thối lui.

Hà Sinh Mặc cũng giật mình nhìn Ninh Dạ: “Ngươi không sao?”

“Nực cười!” Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi có cái gì chẳng lẽ ta lại không biết? Chút thủ đoạn đó của ngươi mà có tác dụng với ta mới là lạ. Hơn nữa, ngươi tưởng ngươi có thể tùy tiện vận dụng nguyên thần thánh nhân này chắc?”

Sau tiếng nói của Ninh Dạ, chỉ thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện tia sét.

Một luồng sét đánh xuống.

Là Thiên kiếp!

Hà Sinh Mặc hoảng hốt.

Đừng nói cảnh giới thứ bảy, cảnh giới thứ sáu đã không được phép tồn tại trong giới này. Hà Sinh Mặc cầm nguyên thần thánh nhân và quái vật hành hỏa, không gặp Thiên kiếp mới là chuyện lạ.

Lúc này thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống đầu Hà Sinh Mặc.

Hà Sinh Mặc vội vàng thu hồi nguyên thần thánh nhân.

Không ngờ Ninh Dạ chỉ tay một cái: “Còn trên người hắn, sớm muộn gì cũng dùng.”

Sau tiếng hô của Ninh Dạ, chỉ thấy Thiên kiếp không hề biến mất, tiếp tục nện xuống đầu Hà Sinh Mặc.

Hà Sinh Mặc không ngờ lại có chuyện này.

Có thể tiếp xúc với thiên đạo không? Có thể giao tiếp tới thiên đạo không?

Không thể nào!

Vì sao Thiên kiếp lại nghe lời như vậy, cứ liên tục giáng lên đầu mình.

Hắn không biết Thiên kiếp đánh nguyên thần thánh nhân không phải chỉ vì chuyện cảnh giới thứ bảy mà quan trọng nhất là thánh nhân này định đi ngược ý trời, cũng tức là không chỉ có thực lực mạnh mà còn muốn tạo phản.

Vì vậy đánh nguyên thần thánh nhân không phải vấn đề quy củ, thậm chí còn cả căm hận... nếu thiên đạo biết thù hận.

Nhưng có một điều có thể xuất đao được, Thiên kiếp này không phải để siêu thoát mà là để trừ khử, vì vậy không có chuyện chống được một thời gian rồi thôi mà là không đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua.

Lúc này thấy mọi chuyện như vậy, Hà Sinh Mặc không còn cách nào, chỉ có thể lấy nguyên thần thánh nhân ra, kích hoạt lực lượng thánh nhân để đối phó.

Ít nhất nó có thể giúp hắn chống chọi thêm một thời gian.

Mà hắn vừa sử dụng, tất cả mọi người lại bị ảnh hưởng, dưới uy thế của thiên đạo, tiên pháp suy yếu, thần thông cũng khó mà thi triển.

Một trận đại hỗn chiến cấp bậc Niết Bàn, không ngờ lúc này trực tiếp giáng hai cấp.

Lợi ích duy nhất là Hắc Bạch đại trận của Đông Phong quan không cần chịu tải quá lớn như lúc trước. Thư Vô Ninh thở phào nhẹ nhõm, còn đánh tiếp, không khéo đại trận sẽ tan tành.