Chương 1063 Loạn chiến 9
“Cho dù hôm nay bản tọa có chết ở đây cũng phải kéo ngươi theo!” Nói xong, Hà Sinh Mặc bất chấp uy lực Thiên kiếp, nguyên thần lấp lóe trong quái vật hành hỏa, hình bóng thánh nhân hiện lên, xuất chỉ đâm về phía Ninh Dạ.
Ngay lúc chỉ pháp được thi triển, Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Đợi lâu lắm rồi.”
Nói xong vung tay, không ngờ sau lưng cũng hiện lên hào quang thánh nhân, cũng điểm ra một chỉ.
“Tượng Thánh Nhân?” Đám người Kim Thế Chung kinh hãi kêu to: “Ninh Dạ, quả nhiên là ngươi gây ra!”
Thịnh Đông Bình đấm ngực dậm chân: “Ninh đệ, sao ngươi lại làm thế. Trộm cắp đâu phải hành động của thánh nhân!”
“Ta chỉ lấy chiến lợi phẩm mà thôi, nói đến trộm thì kho bảo vật mới là ta làm.” Ninh Dạ rất nghiêm túc đính chính.
Trộm là trộm, chuyện ta không làm thì ta không nhận. Ông đây chỉ dọn kho chứ không ăn trộm đồ!
Tượng Thánh Nhân không phải đối thủ của nguyên thần thánh nhân, nhưng ngay lúc tượng Thánh Nhân xuất hiện, những bảo vật như Thiên Trụ thụ cũng xuất hiện.
Khoảnh khắc sau quái vật hành hỏa trong tay Hà Sinh Mặc đột nhiên có dị động, tuy linh thức của nó đã mất nhưng thần vật có bản năng, lại cảm thụ được đồng bọn kêu gọi, bắt đầu rung động liên tục.
Nhưng thực lực của Hà Sinh Mặc cũng rất cường đại, lập tức áp chế.
Nếu Ninh Dạ dốc toàn lực phát động Ngũ Hành tứ bảo, đương nhiên cũng có thể chống lại, nhưng y chọn cách dễ dàng hơn.
Ninh Dạ cười khà khà nói: “Ngươi muốn à? Thế thì cho ngươi!”
Nói xong đã ném cả bốn bảo vật tượng Thánh Nhân, Thiên Trụ thụ cho Hà Sinh Mặc.
Hà Sinh Mặc tưởng y định nhân cơ hội xuất thủ, vội vàng phòng ngự.
Không ngờ cái quăng này không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ hội tụ với quái vật hành hỏa kia, cùng ngưng tụ thành Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn.
Khoảnh khắc sau hào quang của nguyên thần thánh nhân càng tỏa ra rực rỡ, còn có vẻ sắp thoát khốn.
Sao lại như vậy?
Nguyên thần thánh nhân bị giam cầm trong quái vật hành hỏa đã mấy ngàn năm, sau ý chí còn chưa bị mài hết?
Hà Sinh Mặc hoảng hốt.
Ninh Dạ cười lạnh.
Nguyên thần thánh nhân cường đại nhường nào, chứng đạo tại thần, đâu dễ tiêu vong như vậy?
Thời khắc này Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn hội tụ, mấu chốt nhất là tất cả khí linh đã tiêu tan, nguyên thần thánh nhân dễ dàng khống chế Ngũ Hành hoàn trở lại, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa: “Cuối cùng ta cũng tự do... Á, không...”
Nguyên thần thánh nhân kêu lên một tiếng quái dị.
Ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời đã có một luồng sấm sét màu tím khổng lồ.
Tử Cực Càn Lôi.
Nhưng còn cường hãn hơn Tử Cực Càn Lôi đã tiêu diệt Tử Liêm không biết bao nhiêu lần.
Không được!
Nguyên thần thánh nhân kia biết không ổn.
Hắn vốn là cảnh giới thứ bảy, thiên địa bất dung, lại đi ngược ý trời, tức là thêm thiên đạo bất dung.
Năm xưa hắn dùng Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn cải thiên hoán địa, che giấu thiên đạo nên mới có thể tự do hành động tại đây. Nhưng bây giờ thì khác, ý thức của Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn đã hoàn toàn không còn, uy lực suy giảm, bản thân hắn cũng mất đi thân thể, vừa mới thoát khốn, chỉ có nguyên thần cảnh giới thứ bảy nhưng chưa chắc đã có thực lực cảnh giới thứ sáu.
Thế nhưng cơn thịnh nộ của thiên đạo rõ ràng đang nhắm vào hắn trong trạng thái toàn thịnh.
“Không!”
Nguyên thần thánh nhân tuyệt vọng la hét.
“Không!”
Hà Sinh Mặc cũng kêu la thảm thiết, ông đây sắp bị vạ lây rồi!
Những người khác cũng nhận ra Thiên kiếp này không phải loại thường, kinh hãi tới mức bỏ chạy tứ tán.
Chỉ có Ninh Dạ chắp tay mỉm cười: “Tự gây nghiệt, không thể sống!”
Ầm!
Thiên phạt giáng xuống!
Khi luồng Tử Cực Càn Lôi này giáng xuống, ngược lại uy thế không mạnh mẽ như trước.
Nó cứ thế rơi xuống, đánh lên nguyên thần thánh nhân, xuyên qua nguyên thần, lại xuyên qua thân thể Hà Sinh Mặc, rơi xuống mặt đất.
Sau đó xoạt một tiếng, không còn bóng dáng.
Tiếp theo không có gì diễn ra.
Không có sóng gió, không có chấn động, cảm giác cứ như ảo thuật, chỉ có uy thế cường đại chứ không có bất cứ hiệu quả gì.
Thế nhưng, khoảnh khắc sau mọi người đã thấy điểm bất đồng.
Đầu tiên là Hà Sinh Mặc.
Thân thể hắn bắt đầu tan vỡ.
Cứ thế từ từ tan rã, hóa thành tro tàn, tiếp theo tro tàn tiêu tan trong làn gió, không lưu lại chút cặn bã nào.
Sau đó mới là nguyên thần thánh nhân kia.
Răng rắc răng rắc, vỡ tung như một khối thủy tinh, chỉ trong chớp mắt đã tan thành vô số mảnh.
Nhưng hắn không hóa thành tro bụi.
Mà hóa thành mảnh vỡ lóng lánh đầy trời.
Như một cơn mưa lưu ly.
Cuối cùng chính là pháp bảo Thiên Đạo Ngũ Hành kia, cũng bắt đầu vỡ vụn.
Đúng lúc này, Ninh Dạ đột nhiên xuất thủ.
Y vung ống tay áo, cuốn lấy cơn mưa nguyên thần và mảnh vỡ Ngũ Hành.
“Nguyên thần cảnh giới thứ bảy và Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn... thật đáng tiếc. Nhưng cũng được, nếu ta không thể phân tích cảnh giới thứ bảy, sau khi nát lại là chuyện tốt cho ta.”