← Quay lại trang sách

Chương 1062 Loạn chiến 8

“Chậc chậc! Quả nhiên ai cũng có tuyệt chiêu ẩn giấu!” Ninh Dạ cười nói.

Y đang định ra tay thì Thanh Lâm đã hét lớn: “Không cần ngươi giúp!”

Nói xong lại vung cánh tay Liệt Nhật phủ lên, dùng phong thái cuồng bạo chém về phía ác quỷ kia.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn đã bay vèo đi.

Đây là ác quỷ ngang với cảnh giới thứ sáu, hắn mới cảnh giới thứ tư, bất luận chiến lực của ngươi cường đại tới đâu cũng không thể kháng cự.

“Hí!” Con rối ác quỷ hét lên chói tai, đang định lao về phía Ninh Dạ.

“Giết hắn!” Âm Vô Cữu chỉ vào Ninh Dạ.

Con rối ác quỷ chỉ có thể xuất hiện trong thời gian ngắn, phải nhanh chóng giết chết kẻ quan trọng nhất cái đã.

Cho dù là Ninh Dạ, khi đối mặt với con rối ác quỷ này sắc mặt y cũng có vẻ nghiêm nghị. Phân nửa thực lực của hắn đang duy trì Tạo Hóa chi đạo, đối đầu với Mộc Khôi Bát Tổ, bây giờ không còn nhiều lực lượng, còn chưa nói tới đối thủ là tồn tại sánh ngang cảnh giới thứ sáu.

Hơn nữa trong tình huống này, cho dù triệu hồi Thiên Cơ điện chắc cũng không có tác dụng gì. Tên này quá hung hãn, còn thực lực của Ninh Dạ lại phân tán.

Vì vậy Ninh Dạ lập tức đưa ra quyết định.

Đầu tiên là dùng Quang Độn né tránh, thậm chí trực tiếp xuất hiện sau lưng Âm Vô Cữu, sau đó một hình người mơ hồ xuất hiện sau lưng y, tay cầm cây nỏ.

Diệt Thần nỗ.

Ninh Dạ nói: “Hết cách rồi, chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.”

Nói xong đã phát động Diệt Thần nỗ.

Âm Vô Cữu phản ứng cũng nhanh, dùng độn pháp, tráo pháp, thần thông dịch chuyển, chỉ trong khoảnh khắc đã dùng đủ mọi thủ đoạn.

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên bắn tới người mình, xuyên thủng mọi trở ngại, cứ như đi khắp trăm núi ngàn sông cũng phải tìm ra ngươi, cắm vào người ngươi.

“Không!” Âm Vô Cữu kêu gào tuyệt vọng.

Phốc!

Diệt Thần nỗ đâm vào.

Khoảnh khắc sau Âm Vô Cữu phát ra tiếng hét tuyệt vọng, nguyên thần tan rã, tiếp đó toàn bộ thân thể cũng tiêu tan theo.

“Hí!” Con rối ác quỷ phát ra tiếng kêu gào đau đớn tới cùng cực.

Nó là con rối bản mệnh, Âm Vô Cữu chết rồi, nó cũng khó bảo toàn.

Thân thể run rẩy trong hào quang, ác quỷ gào thét, giãy dụa, vùng vẫy trong hư không, phóng thích lực lượng cường đại nhất của mình, nhưng đã mất đi phương hướng.

Không chạm tới Ninh Dạ, ngược lại bị Thiên kiếp phân ra một luồng sét giáng xuống người nó, khiến nó tan rã càng nhanh.

“Chưởng giáo!” Bên phía khác, đám người Thiên Thi, Địa Thi cũng kêu lên sợ hãi.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ Âm Vô Cữu lại chết như vậy.

Chết rất đột ngột, thậm chí không thể hoàn thủ hay né tránh.

Con rối ác quỷ còn đang gào thét, sau lưng Ninh Dạ, huyết sát tới từ Dương Chí Thiện cũng toàn toàn tiêu tan, Diệt Thần nỗ chính thức dùng xong.

Y không buồn để ý, giơ tay nắm lấy con rối ác quỷ.

Đúng lúc này, một bàn tay khác cũng duỗi ra, không ngờ lại cùng tóm chặt lấy con rối ác quỷ.

Là Tử Lão.

Ninh Dạ nhìn hắn, Tử Lão lạnh lùng nói: “Thứ này, ta muốn.”

Ninh Dạ suy nghĩ, cười một tiếng đáp: “Được, cho ngươi!”

Nói xong y buông tay ra thật.

Tử Lão đã cầm lấy con rối ác quỷ kia, há miệng nuốt vào, đồng thời khí thế tăng vọt, thân thể thì không hề thay đổi.

Vệ Xuân Nguyên còn định nhân cơ hội công kích, Tử Lão quay lại trừng mắt một cái, Vệ Xuân Nguyên như bị sét đánh, không ngờ lại hét lớn một tiếng rồi ngã bay ra.

Tử Lão không ra tay tiếp mà nói: “Ngươi đã không phải đối thủ của ta, ta không hứng thú với ngươi.”

Nói xong nhìn sang phía Ninh Dạ: “Cám ơn.”

Hắn không hỏi vì sao Ninh Dạ đồng ý buông tay, đối với hắn mà nói xưa nay cứ muốn làm là làm, còn Ninh Dạ thi thoảng cũng tùy hứng một phen.

“Thứ này không dễ tiêu hóa đúng không? Ngươi cần thời gian, sau trận chiến hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi.” Ninh Dạ nói.

Tử Lão không đáp lời, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Thế thì ta đi trước, chuyện còn lại các ngươi tự xử lý, nếu không đánh thắng thì cứ chạy, đừng có uổng mạng.”

Nói xong thật sự bay đi.

“Khốn kiếp! Tử Lão, ngươi không xứng làm người của Mộc Khôi tông ta!” Thiên Thi - Thiết Lang bị lời nói của hắn chọc giận, lên tiếng mắng chửi.

Đùng!

Một cái tát vang dội trực tiếp quất bay Thiết Lang.

Là một đòn tiện tay của Tử Lão trước khi đi.

Lúc này thực lực của hắn mạnh mẽ đến đáng sợ, e là ngoài Ninh Dạ không ai có thể chống nổi.

Trên bầu trời, Hà Sinh Mặc còn đang liều mạng kháng cự lại Thiên kiếp.

Hắn chống chọi tới mức khóc không ra nước mắt.

Vì sao?

Ta không tiếc mọi hậu quả sử dụng nguyên thần thánh nhân, kết quả là không những không giúp ta thắng lợi, ngược lại còn bị hại?

Tất cả đều vì kẻ đó!

Ninh Dạ!

Hắn trừng mắt nhìn Ninh Dạ, trong lòng uất ức tới mức không lời nào diễn tả nổi.