← Quay lại trang sách

Chương 1065 Đại cục đã định 1

Nhưng Cực Đạo việt mạnh hơn Liệt Nhật phủ quá nhiều, trong lúc nhất thời Thanh Lâm cũng không chịu nổi, đau đớn rên rĩ.

Thịnh Thiên Liễu hừ một tiếng: “Ngu xuẩn, ngông cuồng!”

Hắn ném Thất Bảo Linh Lung tháp trong tay sang, một quầng sáng chiếu lên người Thanh Lâm.

Ninh Dạ thấy vậy định ra tay, Thanh Lâm lại hô: ” Đừng, sư phụ đang giúp ta!”

Nói xong lại gầm thét.

Bảo quang lóe lên trên người.

Đột nhiên Cực Đạo việt rắc một tiếng, biến mất trong cơ thể Thanh Lâm, đồng thời khí thế của Thanh Lâm cũng tăng vọt: “Dương Thế Hồng, nếm thử một đòn của ta!”

Hắn lao tới, đánh ra một quyền về phía Dương Thế Hồng.

Quyền này hóa thành việt quang ngập trời chém ra.

Dương Thế Hồng kinh hãi: “Chân ý Cực đạo? Không!”

Hắn hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên thu nhỏ, không biết dùng phương pháp gì mà miễn cưỡng né được, nhưng một cánh tay cũng tan vỡ, trông có vẻ khó mà khôi phục.

Dư uy của việt quang không giảm, tiếp tục đánh tới, chém lên một trong Mộc Khôi Bát Tổ.

Người chết không chút cảm giác, nhưng khoảnh khắc sau đã nứt ra răng răng, lập tức phân giải.

“Lão tổ!” Thiên Thi đau lòng hét lớn.

Sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, Liệt Dương phủ và Cực Đạo việt trong cơ thể Thanh Lâm đã đồng thời rời khỏi thân thể hắn.

Thịnh Thiên Liễu hừ một tiếng: “Tu vi không đủ, cưỡng ép dung hợp, thiếu chút nữa khiến mình nổ tung. Nên ngoan ngoãn tu hành đi, cái gì của ngươi thì cuối cùng sẽ là của ngươi!”

Nói xong hất ống tay áo, cuốn theo Thanh Lâm, mang cả Liệt Dương phủ, Cực Đạo việt, liếc mắt nhìn Ninh Dạ một cái rồi bồng bềnh rời khỏi.

Mẹ nó, ngươi ngang nhiên cầm Cực Đạo việt đi à?

Thấy vậy Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Được đấy, lão già này cũng có năng lực.”

“Hừ!” Thịnh Thiên Liễu vốn là chưởng giáo, ngầm vận huyền công, lẳng lặng cho Ninh Dạ một đòn.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, Mộc Khôi Bát Tổ lại xuất hiện một vết rạn.

Ninh Dạ lại lẳng lặng truyền ám kình này lên người Mộc Khôi Bát Tổ.

Y nở nụ cười với Thiên Thi, chỉ vào Thịnh Thiên Liễu nói: “Hắn làm đấy.”

Tiện tay ấn một cái, một luồng sáng trắng bộc phát trong cơ thể Dương Thế Hồng, lực lượng cuồng bạo phóng thích, Dương Thế Hồng tiêu tan trong tiếng kêu gào thảm thiết.

Thiên Thi Thiết Lang tức tới nổ phổi, đang định điều khiển thất tổ dốc toàn lực công kích thì nghe một tiếng hô vang lên.

Mộc Khôi Thất Tổ đồng thời rút về.

“Tử Lão?” Thiết Lang kinh hãi.

Giọng nói của Tử Lão vang lên: “Ninh Dạ còn chưa ra hết hậu chiêu, đừng đập hết vốn liếng vào đây. Nếu ngươi còn muốn đánh thì tự đánh đi. ’

Thiết Lang nhìn thất tổ đi xa, lại nhìn Ninh Dạ, cuối cùng đành phải giậm chân một cái nói: “Chúng ta đi!”

Đám người Mộc Khôi tông đồng thanh hô to, dồn dập rời khỏi, chỉ để lại Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này chiến cuộc cũng tới cuối.

Đám người phát hiện hình như mọi chuyện có gì đó không đúng?

Hà Sinh Mặc đã chết, Âm Vô Cữu cũng đã chết, Dương Thế Hồng đã chết, Quy Dã Vọng trọng thương, Thịnh Thiên Liễu bỏ đi.

Bát đại môn phái giờ tự nhiên chỉ còn lại chưởng giáo tam đại phái là Phượng Tiên Lung, Kim Thế Chung và Hoa Thương Minh.

Ơ hay, cấp dưới còn chưa sao, cấp trên đã chết mất cả đống vậy?

Phượng Tiên Lung còn may, Kim Thế Chung và Hoa Thương Minh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một cái.

Lúc này đều dừng tay, không đánh nhau nữa, đồng thời suy nghĩ xem nên làm cái gì.

Hai phái vốn là đối thủ một mất một còn, không thể nào liên thủ.

Cho dù liên thủ cũng chưa chắc đã thắng được.

Vừa rồi Ninh Dạ đã thể hiện mặt hung ác của mình.

Mà điểm chết người nhất là, thậm chí Thiên Cơ điện còn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng.

Tình thế như vậy, làm sao chống lại?

Kim Thế Chung hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ, Ninh Dạ nói: “Sao nào? Vẫn muốn đòi ta tượng Thánh Nhân à?”

Gương mặt Kim Thế Chung co giật một cái, cuối cùng chắp tay nói: “Oan gia nên cởi không nên kết, ân oán ngày trước đã là quá khứ. Ninh đại điện chủ thần uy vô song, Thế Chung đã được chứng kiến, lĩnh giáo, xin cáo từ.”

Nói xong đang định đi khỏi.

Ninh Dạ lại nói: “Ta cho ngươi đi à?”

Kim Thế Chung phẫn nộ: “Ninh Dạ, ngươi đừng quá đáng! Ngươi tưởng bản tọa sợ ngươi chắc?”

Ninh Dạ lại nói: “Nghe nói Thánh Vương các có một môn Thánh Tâm quyết? Ta muốn.”

Kim Thế Chung ngớ người.

Thánh Tâm quyết mà tâm pháp mà Thánh Vương các nghiên cứu tượng Thánh Nhân sáng tạo ra, cũng không phải tiên pháp đỉnh cấp gì, nhưng do nghiên cứu tượng Thánh Nhân nên có rất nhiều lý giải liên quan tới bí mật thánh nhân.

Nghe Ninh Dạ nói y muốn cái này, Kim Thế Chung đã hiểu, bây giờ Ninh Dạ chỉ hứng thú với huyền bí của thánh nhân.

Hắn thở phào một tiếng, không phải không thể cho cái này, nhưng Ninh Dạ đòi như vậy đúng là mất mặt, vì vậy vẫn cứng miệng nói: “Bí thuật của Thánh Vương các, đâu phải ngươi đòi là được.”