← Quay lại trang sách

Chương 1066 Đại cục đã định 2

“Hả?” Ninh Dạ liếc mắt nhìn y.

Kim Thế Chung nhanh chóng nói tiếp: “Chỉ có thể bán cho ngươi.”

"Bao nhiêu?"

Kim Thế Chung giơ một ngón tay.

Ninh Dạ lục lọi trên người một hồi.

Không có.

Đã lâu lắm rồi y không giao dịch bằng linh thạch.

“Ai cho ta mượn một viên linh thạch.”

“Để ta để ta!”

Linh thạch bắn ra như mưa bên dưới.

Mẹ nó, các ngươi định dùng tiền đập chết ta à? Sao bây giờ lại hợp tác thế?

Ninh Dạ vung ống tay áo, trực tiếp đẩy tới trước mặt Kim Thế Chung: “Của ngươi đây.”

Kim Thế Chung mặt giật giật, ném một quyển sách ra: “Cho ngươi!”

Sau đó bỏ đi, không buồn quay đầu lại.

Hoa Thương Minh vô thức lùi lại phía sau.

Ninh Dạ đã nói: “Lấy Long Dương lệnh ra đây.”

Bước chân của Hoa Thương Minh cứng đờ: “Đó là căn cơ của Long Dương phủ ta!”

Ninh Dạ cười nói: “Thánh Vương các cũng mất căn cơ rồi, Long Dương phủ còn đòi căn cơ cái gì? Hơn nữa, chưởng giáo mới là căn cơ, hay ngươi không phục, cảm thấy vừa rồi ta dùng thủ đoạn giết chết Hà Sinh Mặc, Âm Vô Cữu và Dương Thế Hồng, không được quang minh chính đại?”

Đúng là thủ đoạn mà Ninh Dạ giết Hà Sinh Mặc và Âm Vô Cữu không được quang minh chính đại, một thì dùng Thiên kiếp, một thì dùng Diệt Thần nỗ, nhưng giết Dương Thế Hồng lại là thực lực chân chính của bản thân y.

Tuy Dương Thế Hồng đã bị thương khi quyết đấu với Thanh Lâm, nhưng thân thể cường hãn, muốn giết đâu có dễ?

Nhưng Ninh Dạ dễ dàng tiêu diệt, bất luận dưới vẻ dễ dàng đó giấu giếm bao nhiêu nỗ lực, đằng nào thì Hoa Thương Minh cũng tự thấy mình không làm được.

Hắn hít một hơi thật sâu, ném Long Dương lệnh ra.

Ninh Dạ trực tiếp cầm lấy Long Dương lệnh, thu hồi mảnh vỡ Luyện Yêu tháp, sau đó ném phần còn lại về cho Hoa Thương Minh: “Ta chỉ cần phần của mình.”

Hoa Thương Minh tức muốn hộc máu, ngươi nói thì hào phóng, nhưng mất mảnh vỡ Luyện Yêu tháp rồi, tác dụng của Long Dương lệnh cũng mất đi phân nửa.

Ninh Dạ lại nhìn Phượng Tiên Lung. Phượng Tiên Lung cười lạnh: “Sao nào, còn định dọa dẫm ta à?”

Ninh Dạ cười hì hì: “Ta nào dám, ta mà đòi ít lợi ích nào từ chỗ ngài, sau này đừng hòng được yên.”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Phượng Tiên Lung cực kỳ đắc ý.

“Ta chỉ muốn bàn với ngài một chuyện, chuyện tương lai.”

“Hôm nay ngươi thể hiện thần uy, đánh bại các đại môn phái, uy phong lẫm liệt, nếu thừa thắng xông lên, thậm chí còn có thể thống nhất Trường Thanh giới. Ngươi còn muốn bàn cái gì?”

“Ngài cũng biết mà, chí của ta không ở cái này. Thôi bỏ đi, nên tìm một chỗ tán gẫu thì hơn.” Nói xong Ninh Dạ đã gọi mây gió, bay về phương xa.

Phượng Tiên Lung cũng bay theo.

Bên dưới vô số tu sĩ hô hào: “Ninh chưởng giáo đi thong thả, chúng ta xin được gia nhập với ngài!”

“Xì, một đám cỏ đầu tường.” Công Tôn Điệp khinh thường: ” Nếu chỉ dựa vào các ngươi, chúng ta đã toi từ lâu rồi.”

❖ ❖ ❖

Trên chín tầng trời, Ninh Dạ và Phượng Tiên Lung ngồi trên áng mây.

Lúc này Ninh Dạ mới nhe răng trợn mắt: “Mẹ nó, tên Dương Thế Hồng này cứng quá, tiêu tốn phân nửa công lực của ta. Còn Mộc Khôi Bát Tổ kia cũng chẳng đơn giản, chỉ kéo dài thêm chút nữa thôi là ta hao tổn nặng nề.”

Phượng Tiên Lung cười lạnh: “Ngươi đừng giả vờ với ta.”

Ninh Dạ cười nói: ” Ta không giả vờ, ta trả giá không ít thật mà, chẳng qua may mà có cái này.”

Một dòng nước suối chảy xuống.

“Bất Diệt tuyền.” Phượng Tiên Lung ánh mắt lạnh lùng: “Thiên Cơ điện đúng là danh bất hư truyền, nói vậy là ngươi đã sáng tạo ra một loại cấm thuật nào đó? Chẳng qua nhờ có Bất Diệt tuyền nên ngươi có thể sử dụng thoải mái?”

“Quang Phệ, đầu tiên gieo hạt ánh sáng vào người mục tiêu, sau đó từ từ tăng cường, nếu không tiếc hao tổn nguyên thần thì có thể trực tiếp phá hủy nguyên thần mục tiêu, một đòn là chết.” Ninh Dạ cũng không lừa dối Phượng Tiên Lung.

Vừa rồi Ninh Dạ có thể giết chết Dương Thế Hồng chỉ trong một chiêu, chính là vì y đã tăng cường Quang Phệ tới mức đăng phong tạo cực, phải trả giá cũng lớn, nhưng có Bất Diệt tuyền nên hoàn toàn không cần để ý.

Theo tu vi tăng cường, Ninh Dạ cũng dần dần phát huy tác dụng chân chính của Thiên Cơ điện.

“Nhưng pháp này cũng có nhược điểm, đó là đầu tiên phải gieo mầm ánh sáng vào cơ thể mục tiêu, nếu đối thủ phát hiện ra sớm thì hoàn toàn không có tác dụng.” Ninh Dạ nói tiếp một câu.

Phượng Tiên Lung trầm ngâm trong chốc lát: “Ngươi tinh thông Huyễn đạo, nếu dùng ảo thuật mê hoặc rồi mới thi triển pháp thuật này, vẫn khó mà đối phó.”

Bà lại lắc đầu một cái: “Cuối cùng vẫn là ngươi lợi hại, dõi mắt khắp tiên giới hiện giờ, một đấu một, e rằng không ai là đối thủ của ngươi.”

“Còn kém xa lắm.” Ninh Dạ vẫn chưa vừa ý: “Vẫn phải dựa vào thủ đoạn đa dạng, vẫn cần nhờ tới Thiên Cơ điện. Nếu không có những thứ này, cho dù là đối đầu với Tử Lão chưa chắc ta đã là đối thủ. Đương nhiên, nếu có thời gian, cuối cùng ta sẽ thắng hắn. Thế nhưng như vậy thì đã sao, đi tới đỉnh phong, phát hiện trước mặt không còn đường, mục tiêu cả đời cũng đứt đoạn, chẳng phải chỉ là theo đuổi nỗi cô đơn vĩnh viễn?”