← Quay lại trang sách

Chương 1070 Kết thúc 1

Không chỉ vì uy thế của Ninh Dạ, mà còn vì Cấn Tự Bí.

Khi đối mặt với cường địch, không mấy ai dám mạo hiểm giúp đỡ Ninh Dạ để được thăng cấp. Thế nhưng sau khi Ninh Dạ chiến thắng, số người muốn gia nhập để được thăng cấp lại nhiều không đếm xuể, đám người giành trước cướp sau, ra sức thể hiện lòng trung thành, thậm chí còn có kẻ ra tay đánh nhau.

Công Tôn Điệp thấy vậy lại cười lạnh: “Một lũ cỏ đầu tường, theo ta thấy đừng có nhận ai thì hơn.”

Trì Vãn Ngưng lại cười nói: “Muội không phải chưởng giáo, cứ giao cho Vô Ninh thôi. Con bé biết nên làm thế nào.”

Đối mặt với cảnh tượng điên cuồng phía trước, Thư Vô Ninh cũng đau đầu. “Ta biết vì sao ta lại tên là Thư Vô Ninh rồi, hóa ra cuộc đời ta vĩnh viễn không có ngày bình yên! Sư phụ ơi là sư phụ, ngài đúng là biết tìm việc cho ta làm.”

Lý Nhất Phượng bên cạnh cười nói: “Thế ngươi có cự tuyệt không?”

Thư Vô Ninh suy nghĩ, lại mỉm cười: “Sao phải cự tuyệt? Trọng trách núi, Thư Vô Ninh ta không từ chối trách nhiệm này, có bao nhiêu bão táp, cứ để nó đến đây!”

“Được!” Trong đám mây, thấy Thư Vô Ninh nói vậy, Ninh Dạ cũng tán thưởng, khen ngợi một câu.

Không sợ gian nan mới có thể xuất chúng, Thư Vô Ninh đã thể hiện khí phách hào hùng của mình.

Vì vậy Ninh Dạ nói: “Vô Ninh, gánh nặng thật sự là khi không có sư phụ ủng hộ cũng có thể duy trì cục diện.”

Thư Vô Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thế nhưng chỉ cần sư phụ còn ở lại một ngày, không ai trong bọn họ dám lỗ mãng, đúng không?”

“Vấn đề là sớm muộn gì cũng có ngày ta đi.” Ninh Dạ nói.

Nghe y nói vậy, sắc mặt Thư Vô Ninh hơi đổi.

Nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Đệ tử hiểu rồi. Sư phụ muốn chu du vạn giới, đi lên con đường của mình. Còn đệ tử phải giữ vững Trường Thanh giới này giúp ngài. Nếu mọi chuyện đều phải ỷ lại vào sư phụ, thế thì đệ tử thật quá vô dụng.”

“Không sai, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, bây giờ sư phụ mới là Niết Bàn sơ kỳ, trước khi đạt tới đỉnh phong sẽ không đi.”

Thư Vô Ninh vui mừng: “Tức là còn khoảng trăm năm?”

Cho dù Ninh Dạ tu hành nhanh đến mấy đi nữa, lại mượn đạo cảnh Tuyền Cơ, nếu muốn lên tới đỉnh phong cũng phải mất trăm năm.

“Không, tối đa là ba mươi năm.”

“Cái gì?” Thư Vô Ninh kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”

“Thế giới thay đổi rồi. Vì vậy ngươi cũng phải cố gắng lên.”

Thế giới đã thay đổi.

Vì hiệu quả của đạo cảnh Tuyền Cơ tăng cường.

Vốn dĩ đạo cảnh Tuyền Cơ dùng Thiên Cơ điện làm căn cơ.

Điều này dẫn tới, tuy nó có thời cơ đột phá cảnh giới thứ sáu nhưng vẫn rất khó, nguyên nhân lớn nhất là vì hoàn cảnh không đủ.

Nói theo cách của giới khoa học thì là, chất của đạo cảnh Tuyền Cơ đã đủ, nhưng lượng thì không đủ.

Năng lượng thoát khỏi liều lượng, đều là khoác lác.

Đặt ở tu tiên giới cũng vậy.

Tu tiên cần có hoàn cảnh, hoàn cảnh cường đại mới thai nghén ra sinh mệnh cường đại.

Đạo cảnh Tuyền Cơ mà Yên Vũ lâu đập nồi dìm thuyền tạo ra, cuối cùng chỉ có thể bao phủ mình Yên Vũ lâu, tuy cấp bậc đủ cao nhưng hoàn cảnh có hạn, cũng như bảo người ta sinh sống trong căn phòng nhỏ bé, không bao giờ được ra ngoài. Sống thì sống được đấy, nhưng kiến thức có hạn, trưởng thành cũng có hạn, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe con người.

Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng theo lý thuyết đạo cảnh Tuyền Cơ có thể đạt tới cảnh giới thứ sáu nhưng thực tế lại khó khăn.

Thế nhưng bây giờ thì khác.

Chỗ dựa của đạo cảnh Tuyền Cơ không còn là Thiên Cơ điện mà là toàn bộ Tri Vi giới.

Chính vì vậy Tri Vi giới tương đương với chia thành hai khu vực.

Một bên là đạo cảnh Tuyền Cơ có hoàn cảnh của cảnh giới thứ sáu, một bên là Tri Vi giới hoàn cảnh ở cảnh giới thú tư.

Đạo cảnh Tuyền Cơ không giúp ích gì cho Tri Vi giới, bởi vì Ninh Dạ không cho, ngược lại chỉ mượn lực lượng của Tri Vi giới để hoàn thiện bản thân.

Chính vì vậy, hai bên bổ trợ lẫn nhau.

Xét theo điểm này, vân du vạn giới, thăng cấp cao hơn và mở rộng Tri Vi giới cũng trở thành chuyện hỗ trợ lẫn nhau.

Cũng coi như Ninh Dạ đã thống nhất các mục tiêu mâu thuẫn của bản thân, không còn phải lo lắng chuyện vi phạm bản tâm nữa.

Do đó, Ninh Dạ ước lượng chỉ khoảng bốn mươi năm là có thể đạt tới Niết Bàn đỉnh phong. Nói ba mươi năm với Thư Vô Ninh là để tạo áp lực cho cô.

Còn phương thức giải quyết của Thư Vô Ninh cũng rất đơn giản.

“Sư phụ, ta muốn vào đạo cảnh Tuyền Cơ tu hành.” Nha đầu này trực tiếp đưa ra yêu cầu.

“Không thành vấn đề, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi không thể chỉ tu hành mà bất chấp công vụ. Ta không cần ngươi dùng nắm tay để trị vị thiên hạ.”

“Đã hiểu, năm mươi năm mươi thì được chứ?” Thư Vô Ninh lại hỏi: “Dẫu sao bây giờ ta cũng là chưởng giáo của Thiên Cơ môn, ta quyết định thì ngài cũng phải nghe. Tổng bộ vẫn ở Cửu Cung sơn, đạo cảnh Tuyền Cơ ở đâu thì ta ở đó.”

“Không thành vấn đề.”

Nói xong Ninh Dạ đã bồng bềnh đi xa.

❖ ❖ ❖