← Quay lại trang sách

Chương 1071 Kết thúc 2

Tiếp theo, mọi chuyện cũng thuận lý thành chương.

Bát phái hỗn chiến không có kết quả gì, người được lợi duy nhất là Ninh Dạ.

Mà Ninh Dạ cũng không làm quá, không nhân cơ hội này khơi mào chiến tranh tiên giới, chỉ tranh thủ quỵt nợ Mộc Khôi tông.

Phượng Tiên Lung đã có mục tiêu càng lớn, lại thêm Hắc Bạch thần cung cũng thay đổi địa vị, cho nên bỏ qua chuyện tranh chấp một khu vực: Tương lai ắt sẽ có điều chuyển, sao phải để ý một miếng đất cổn con, hơn nữa cũng không ai cho phí chuyển nhà.

Vì vậy tình hình Cửu Châu ổn định trở lại, quay về hài hòa.

Điểm khác biệt duy nhất là sau trận chiến lần này uy danh của Ninh Dạ lan xa, nghiễm nhiên trở thành đại năng đệ nhất Trường Thanh giới.

Ba tháng sau khi trở lại Cửu Cung sơn, Tử Lão tới tìm Ninh Dạ một chuyến.

Nghe nói còn đốt nến đàm đạo.

Lúc đi sắc mặt Tử Lão trắng bệch như người chết, nghe nói Ninh Dạ cũng hộc máu.

Thế là mọi người biết, chuyện “đốt nến đàm đạo” e rằng không phải bằng miệng mà là bằng tay.

Nhưng kết quả ra sao thì không ai biết.

Có điều, mấy tháng sau Mộc Khôi tông chính thức tuyên bố, Nhân Thi - Ti Tà kế nhiệm chức vị chưởng giáo Mộc Khôi tông.

Vì sao lại là Ti Tà?

Mọi người không hiểu.

Nhưng đây là chuyện riêng của Mộc Khôi tông, chỉ biết ngày hôm đó còn có ba tin tức khác: Một là Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh chính thức gia nhập Thiên Cơ môn; hai là Quy Dã Vọng chủ động nhượng hiền, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ kế nhiệm chức vị môn chủ Thái Âm môn, cũng trực tiếp chỉ định người thừa kế là Ẩm Tuyết. Ba là Thịnh Thiên Liễu chỉ định Thanh Lâm chính thức là người thừa kế Hạo Thiên môn.

Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người cũng đoán được ít nhiều về thân phận của Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp. Còn vì sao có thay đổi như vậy, mọi người không cách nào hiểu được. Nhưng rất nhiều người tin rằng chuyện này là Ninh Dạ và hai đại môn phái đạt được thỏa thuận hòa giải ở một mức độ nào đó.

Chỉ có bản thân Ninh Dạ biết, chuyện này vốn không phải y thúc đẩy.

Là Thư Vô Ninh.

Thư Vô Ninh quỳ trước mặt Ninh Dạ, nói: “Sư phụ thứ tội, đệ tử tự ý quyết định, hòa giải với Hạo Thiên môn và Thái Âm môn.”

“Nói thử xem, vì sao?” Ninh Dạ hỏi.

Thư Vô Ninh lén nhìn Ninh Dạ một cái, cẩn thận nói: “Đệ tử cảm thấy, thật ra sư phụ không muốn dây dưa trong chuyện năm xưa. Ngay cả Hắc Bạch thần cung mà sư phụ cũng bỏ qua, lại thêm Thanh Lâm sư bá và Tiểu Diệp sư bá cũng đần có cảm tình với hai phái. Thật ra trong lòng bọn họ cũng không muốn báo thù lây sang người vô tội. Đệ tử cảm thấy, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất.”

“Ta đang hỏi là, vì sao không báo trước cho ta?”

Thư Vô Ninh nói: “Vì đệ tử biết, thật ra các vị không thích hợp đưa ra quyết định như vậy.”

Vì chúng ta không thích hợp đưa ra quyết định như vậy?

Nghe Thư Vô Ninh nói vậy, Ninh Dạ cười phá lên.

Thư Vô Ninh nói không sai.

Chuyện báo thù này, thật ra cả Ninh Dạ, Thanh Lâm hay Tân Tiểu Diệp, trong lòng đều mâu thuẫn.

Lời thề năm xưa vẫn văng vẳng bên tai, thế nhưng thời cuộc thay đổi, tình cảm trong lòng, khiến bọn họ không thể nhẫn tâm.

Chuyện này khiến bọn họ luôn mâu thuẫn. Ninh Dạ cũng không ngoại lệ, vì vậy khi làm việc thường có một số điều mâu thuẫn. Ví dụ vừa ra vẻ ông đây không để ý các ngươi có phát hiện ra thân phận của ta không, vừa ra sức che giấu, có thể kéo dài thì tiếp tục kéo dài.

Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cũng vậy!

Nếu các ngươi không thể hạ quyết tâm, thế thì để ta vượt quyền một lần.

Thư Vô Ninh hiểu rõ, cho nên cô ra quyết định.

Đương nhiên, nếu đổi lại sư phụ của cô là người khác, không khéo sẽ nổi giận.

Nhưng Thư Vô Ninh biết tính cách của Ninh Dạ, y chỉ thấy thỏa mãn.

Lúc này Ninh Dạ cười nói: “Tốt, tốt lắm, nhưng còn chưa đủ.”

“Chưa đủ?” Thư Vô Ninh kinh ngạc.

Ninh Dạ nói: “Dẫu sao vẫn là ngươi suy nghĩ vấn đề theo tâm thái của mấy người chúng ta. Nhưng bây giờ ngươi là chưởng giáo của Thiên Cơ môn, chưởng quản Mặc Châu, danh chấn cửu châu. Ngươi suy nghĩ vấn đề thì phần nhiều phải cân nhắc từ vị trí hiện tại của ngươi. Ví dụ như, nếu ngươi nói với ta ngươi không hy vọng có thêm binh đao, gây ra phân tranh, tránh chuyện tử thương vô số, ta sẽ càng vui mừng.”

Thư Vô Ninh há miệng, cúi đầu nói: “Đệ tử biết sai rồi.”

“Không sao.” Ninh Dạ nói: “Ngươi còn trẻ, bây giờ thực lực của ngươi không đủ, còn trên con đường mưu mô tính toán, vì vậy ta không có tư cách giáo huấn ngươi làm sai. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, một người trưởng thành không chỉ có thực lực mà còn lòng dạ. Ngươi khác với ta, tu vi chưa đủ đã trở thành một trong những chí tôn thiên hạ, đương nhiên chuyện này khiến ngươi như giẫm trên tấm băng mỏng, nhưng cũng khiến ngươi sớm mở mang tầm mắt, lòng dạ ngươi cũng do đó mà mở rộng.”

Thư Vô Ninh lẩm bẩm: “Khi sư phụ cướp lợi lộc có thấy lòng dạ rộng lớn gì đâu?”

Ninh Dạ cười ha hả: “Thế nên ta mới không làm chưởng giáo.”

Thư Vô Ninh đã hiểu: “Ngài chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm thôi.”

“Phiền phức lắm.” Ninh Dạ lười biếng nói: “Phù du nhàn tản được mấy ngày. Ta ấy à, vẫn nên chuyên tâm tu hành, dốc lòng vì thiên đạo thì hơn.”