Chương 1079 Khuất phục 2
Đây không phải lớn mà vô dụng, rõ ràng thâm thúy như biển, phảng phất như có uy lực vô biên.
“Cảnh giới thứ sáu!” Có người hô to.
Không ngờ thời khắc này Ninh Dạ thể hiện uy lực của Nhân Hoàng.
Đã là thiên nhân, sao có chuyện dung tha cho kẻ càn rỡ?
Bàn tay khổng lồ ấn xuống, lực lượng vô biên bao phủ, chín vị Niết Bàn như con khỉ trong tay Phật Tổ, không có chỗ nào trốn, bị Ninh Dạ nắm trong tay.
Cùng lúc đó, toàn bộ Tri Vi giới bắt đầu rung chuyển.
Thời khắc này Ninh Dạ quá mạnh, mạnh tới mức giới này khó lòng chịu đựng, nhưng y là giới chủ, thiên đạo không phạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tan vỡ.
“Coi như các ngươi may mắn!” Ninh Dạ mỉm cười, đột nhiên ném lên không trung.
Bầu trời xuất hiện một vết đứt, sau đó là một lỗ hổng.
Rầm!
Thế là trong Trường Thanh giới, vô số tu sĩ dân chúng chứng kiến một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến áng mây chấn động, đánh bay chín người tí hon như đang đập ruồi.
Ngày hôm đó mọi người trong Trường Thanh giới đều chứng kiến.
Thấy một bàn tay.
Một bàn tay che khuất bầu trời.
Lực lượng như cầu vồng, khí thôn sơn hà, xông thẳng tận tầng mây.
May là đòn này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Vì vậy cuối cùng mọi người không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ suy đoán lại có vị đại năng siêu cấp nào đó so chiêu. Ngược lại chín vị Niết Bàn kia, do kích thước quá nhỏ nên không gây chú ý.
Thế nhưng có người hiểu chuyện cũng đánh giá, thủ đoạn như vậy, kể cả là Niết Bàn đi nữa, không phải ai cũng có thể dùng được.
Thế là có không ít người đoán được, có lẽ việc này do Ninh Dạ gây ra.
Tuy chỉ là suy luận đơn giản, nhưng cũng coi như trúng hồng tâm.
Trong Tri Vi giới.
Sau khi hoàn thành đòn này, khí thế của Ninh Dạ cũng suy giảm.
Thân thể hắn trở lại hình dạng ban đầu, lỗ hổng trên bầu trời Tri Vi giới cũng liền lại.
“Phù!” Ninh Dạ thở phào một tiếng, khí thế uể oải.
Y cười nói: “Đáng tiếc, cuối cùng chỉ có sức đánh một đòn.”
Y không định giấu giếm mọi người, bình thản thừa nhận mình chỉ có thể làm được như vậy.
Nhưng đối với tất cả mọi người, như vậy đã là cực kỳ kinh khủng.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nói: “Ngươi chưa đạt tới đỉnh phong mà có thể tạm thời tăng cường lên cảnh giới thứ sáu? Làm sao ngươi làm được?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Đạo của ta luôn luôn đi xa hơn pháp của ta.”
“...”
Được, ngươi trâu bò!
Ngược lại Thịnh Đông Bình gật đầu: “Không sai, đạo đi trước pháp, đương nhiên có thể phá cách.”
Trong thiên hạ này nếu còn ai có thể nói là đạo đi trước pháp, thế thì chỉ có Thịnh Đông Bình, thậm chí hắn còn đi xa hơn Ninh Dạ.
Chẳng qua đạo của hắn chú trọng ở ở văn lý chứ không phải thực chiến.
Nếu bàn về khí thế uy lực, thế thì kém Ninh Dạ quá xa.
Cho dù như vậy, Ninh Dạ càng coi trọng Thịnh Đông Bình, theo y thấy dõi mắt khắp Trường Thanh giới, chỉ lác đác vài người có thể chỉ điểm cho mình một chút, trong đó có Thịnh Đông Bình.
Quy Dã Vọng nhìn Tử Lão: ” Nghe nói mấy năm trước ngươi đánh hòa với Ninh Dạ?”
Ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Tử Lão hừ một tiếng: “Khi đó hắn còn chưa biết thủ đoạn này.”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ tức giận hầm hừ: “Ngươi đã hứa với ta sẽ giết Tử Lão, bây giờ ngươi có năng lực rồi, đã làm được chưa?”
Mẹ nó, mụ già nhà ngươi còn chưa quên chuyện này sao?
Ninh Dạ mỉm cười: “Sau khi đại viễn chinh mở ra, Tử Lão sẽ đi cùng ta, cũng coi như hắn đã chết ở bản giới, sao mỗ mỗ phải để ý nhiều như vậy?”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cao giọng nói: “Ngươi định quịt nợ đấy à?”
Phượng Tiên Lung hừ một tiếng: “Hắn toàn quịt nợ đấy thôi, năm xưa hứa cho Mộc Khôi tông khu vực phía đông, còn hứa cho chúng ta khu vực phía nam, bản tọa ném cả Lâm Lang Thiên vào rồi, có thấy hắn thực hiện lời hứa đâu.
Ninh Dạ bỗng thấy lúng túng.
Đột nhiên uy phong mất sạch, đành cúi đầu nói: “Là lỗi của ta.”
Tử Lão lại thấy hứng thú: “Người tu hành chúng ta, ỷ mạnh hoành hành, dõi mắt khắp thiên hạ Trường Thanh này thì vũ lực của ngươi đã là vô địch, sao phải khúm núm, lại còn xin lỗi bọn họ?”
Ninh Dạ nghiêm mặt: “Không phải! Sai chính là sai, ta không cho là xin lỗi có gì mất mặt. Ta biết rất nhiều người chú trọng thể diện, luôn nói tuyệt đối không cúi đầu, tuyệt đối không tạ lỗi, cứ như làm vậy là cứu vãn được tôn nghiêm. Nhưng lại không biết, công bằng ở lòng người, đâu phải cứ cố không cúi đầu là loại bỏ được?”
Thịnh Đông Bình khen: “Hay cho câu công bằng ở lòng người.”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ lại không thỏa mãn: “Chỉ nói xin lỗi chưa đủ, nợ nần đã ghi, dẫu sao cũng phải trả.”
Ninh Dạ cười bối nói: “Trả, ta trả là được rồi chứ gì? Năm xưa không ngờ tình hình lại phát triển như vậy, dễ dàng đưa ra nhiều lời hứa. Tuy bây giờ Mặc Châu là của Thiên Cơ môn, cắt đất thì không ổn, Tử Lão cũng là huynh đệ của ta, cũng không ổn.”