Chương 1085 Lột xác 1
“Đúng là như vậy.” Hắc Viêm Ma Thần tiếp lời: “Nói chung tên này rất không đơn giản. Vực Ngoại Thiên Ma tính cách tàn bạo, thôn tính mọi sinh linh mà nó nhìn thấy. Nếu các ngươi không giải quyết được nó, chỉ e sẽ không có kết quả tốt. Nhưng, chỉ bằng các ngươi... ta thấy không được.”
Hắc Viêm Ma Thần đã cười khằng khặc quái dị.
“Ta lại cảm thấy được.” Ninh Dạ thoải mái đáp lời.
Ma vật bay tới trong hư không, tuy cường đại nhưng không đến mức vô địch, nhóm đầu tiên xông tới còn chưa tiếp cận đã bị một loạt đại lão Niết Bàn đập tan.
Hắc Viêm Ma Thần lắc đầu: “Nếu ở tiên giới, có các ngươi là đủ. Nhưng nơi này là hư không, lực lượng của tu tiên giả không phải không có giới hạn. Mà Vực Ngoại Thiên Ma kia có thể dùng thân thể đi lại trong hư không, đương nhiên cũng nắm giữ đạo tắc tương ứng. Bây giờ nó chỉ thăm dò, nếu ra tay toàn lưc, không biết sẽ có kết quả ra sao.”
Nói xong Hắc Viêm Ma Thần cũng không rời khỏi, vẫn ung dung quan sát.
Ngay kể cả hắn cũng thấy đây là cảnh tượng đồ sộ hiếm thấy, cho nên rất hứng thú quan sát một hồi.
Quyết đấu bằng tiên pháp trong hư không không có nhiều hiệu ứng lòe loẹt, đại đa số thời điểm thậm chí không thấy sóng gió gì, nhưng bên trong vẫn cuồn cuộn sóng ngầm, sát ý lẫm liệt, thể hiện ra ngoài là cả đám ma vật đang bay bay lại đột nhiên bất động.
Hoặc hóa thành tảng băng, hoặc đột nhiên bị đốt cháy, hay trực tiếp đứt thành từng mảnh.
Nhưng hư không không có trên trời dưới đất, vì vậy có chết cũng không rơi xuống, chỉ tiếp tục lơ lửng trong hư không.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau, một luồng lực lượng vô hình đã quét qua.
Chỉ thấy nhiệm vụ ma vật chết đi đã sống lại, ngay cả mảnh vỡ cũng ghép lại, sau đó tiếp tục xung kích Thiên Tằm.
“Chuyển hóa sinh tử? Còn là chuyển hóa sinh tử cơ đấy, tên này ghê gớm thật, còn cảm ngộ được huyền ảo chuyển hóa sinh tử, chẳng trách nó thu nhận nhiều ma vật như vậy, bọn chúng chính là binh sĩ của nó.” Hắc Viêm Ma Thần cười nói.
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Ta có thể hiểu thế này không, tên này là mẫu hạm?”
“Mẫu hạm là cái gì?” Hắc Viêm không hiểu.
“Thôi bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Nhưng muốn đối phó với thứ này chắc không quá khó? Tấn công bản thể là được."
“Thân thể đi lại trong hư không, bản thể không dễ giết chết đâu.”
“Cũng phải thử một phen.” Ninh Dạ đáp.
Đột nhiên y nói: “Tử Lão, tên này là đồ ăn của ngươi.”
Nếu bàn về Sát Phạt chi đạo, thiên hạ này không ai hơn được Tử Lão.
Câu này là Ninh Dạ nói.
Ngay cả bản thân Ninh Dạ cũng thừa nhận, về mặt giết chóc và hủy diệt thì Tử Lão hơn xa bản thân.
Thủ đoạn của Ninh Dạ là hỗn hợp, ngưng tụ thân thể dùng lực ép người, còn phải dựa vào lực lượng của Thiên Cơ điện.
Nhưng thủ đoạn của Tử Lão lại là sở trường.
Sở trường là diệt!
Ngũ Sát vân khôi chính là Thiên Cơ điện của hắn, hội tụ lực lượng ngũ sát, ngưng tụ Hủy Diệt chi đạo, nơi nào lực lượng chạm tới chính là tiêu vong.
Thời khắc này, sau khi Ninh Dạ lên tiếng, Tử Lão đã ra tay.
Phương thức hành động của hắn khá quái dị.
Cứ như một bức tượng gỗ chậm rãi đi vào hư không, bước từng bước một, chân đi không nhanh không chậm, thế nhưng dưới chân hắn hư không lại như rút ngắn.
Đây là độn pháp của hắn.
Để tu hành đạo này, Tử Lão đã tiêu hao không ít Lưu Quang phù của Ninh Dạ, cũng là số ít người cho dù có sử dụng thế nào thì Ninh Dạ cũng đáp ứng.
Tử Lão nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vực Ngoại Thiên Ma kia.
Vô số ma vật lao tới tấn công hắn, nhưng chỉ đánh vào hư ảnh, luôn lướt sát qua.
Tử Lão đứng trong hư không, chẩm ãi giơ tay, chỉ tay về phía Vực Ngoại Thiên Ma.
Vực Ngoại Thiên Ma phát ra tiếng gào thét vô thanh, xem ra không có bất cứ động tĩnh gì nhưng trong cơ thể lại có bóng tối nổi lên..
Sau khi đâm ra chỉ này, Tử Lão nói: “Không được.”
Hắn không giải thích vì sao lại không được, nhưng Ninh Dạ lại hiểu.
Búng tay một cái, Hắc Bạch kỳ bàn xuất hiện, hư không đột nhiên xuất hiện hai màu trắng đen.
Ninh Dạ nói: “Thử lại.”
Tử Lão lại xuất một chỉ.
Lần này Vực Ngoại Thiên Ma đã phát hoảng, vô số ma vật lũ lượt tuôn ra.
Nhưng Tử Lão điểm ra một chỉ, tất cả mọi thứ chặn trước mặt hắn như không còn tồn tại.
Khoảnh khắc sau trên người Vực Ngoại Thiên Ma đã xuất hiện một đốm rất nhỏ.
Như một vệt nấm mốc.
Sau khi điểm ra chỉ này, Tử Lão không làm gì tiếp mà trực tiếp phát động Lưu Quang phù, “xoạt” một tiếng trở lại lưng Thiên Tằm.
Hắc Viêm Ma Thần lấy làm khó hiểu: “Thế là xong rồi à?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tử Lão cảm thấy xong rồi, tức là xong rồi.”
Chỉ thấy trên người Vực Ngoại Thiên Ma ở đằng xa, vết nấm mốc lớn bằng ngón tay cái bắt đầu khuếch trương một cách nhanh chóng, như da thịt thối rữa, không ngừng tiêu vong.