← Quay lại trang sách

Chương 1087 Chuyển hóa sinh tử

Hắc Viêm Ma Thần lại đột nhiên nói: “Đợi đã.”

“Hả?” Ninh Dạ nhìn sang phía Hắc Viêm Ma Thần: “Ngươi lại có ý tưởng gì?”

Hắc Viêm Ma Thần cười nói: “Tốt xấu gì thì đây cũng là một con Vực Ngoại Thiên Ma, có tác dụng rất lớn đối với ta. Hay là đưa nó cho ta, được không?”

“Thế thì có lợi gì cho ta?”

Hắc Viêm Ma Thần cũng quen cách nói năng của y: “Bây giờ ta cũng khó mà nói được có thể cho ngươi lợi ích gì, nhưng nếu ta đoán không sai, có lẽ trong cơ thể nó dưỡng dục một thứ tốt, dính tới chuyển hóa sinh tử. Nếu ngươi đưa thi thể của nó cho ta, ta có thể giúp ngươi vận dụng thứ đó.”

Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ động tâm: “Làm thế nào?”

Hắc Viêm cười tha hả: “Không cần ngươi ra tay, ngươi dốc toàn lực ổn định đường hầm, lần này bản ma giúp ngươi miễn phí!”

Nói xong đã hóa thành thân hình khổng lồ vô biên, nắm lấy Vực Ngoại Thiên Ma kia.

Tử Lão nhếch mép: “Người ta đánh xuống gần xong rồi, ngươi mới ra vẻ uy phong.”

Hắc Viêm đờ ra một thoáng, coi như không nghe thấy, ma thủ đè xuống.

Tới lúc kết thúc, chiến đấu cũng không có gì thay đổi.

Tuy Hắc Viêm Ma Thần không giỏi về thiên đạo, nhưng dẫu sao cũng là cảnh giới thứ sáu.

Mà Ninh Dạ dốc toàn lực ủng hộ, giúp hắn phát huy uy năng cực hạn của bản thân, dưới ma chưởng của Hắc Viêm Ma Thần, Vực Ngoại Thiên Ma tự biết khó thoát, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, không ngờ lại định tự nổ ma thể.

Nhưng Hắc Viêm Ma Thần cười ha hả nói: “Có bản ma ở đây, sao lại để ngươi tự hủy dễ dàng như vậy được. Cứ ngoan ngoãn làm chất dinh dưỡng cho bản ma đi, dùng đạo ý của ngươi, giúp ta lên tới cảnh giới thứ bảy.”

Nói xong lập tức hối hận.

Sao ta lại nói ra cơ chứ?

Hắn không biết đây là Ninh Dạ dùng Tiệt Thiên thuật ảnh hưởng tới mình, chỉ hận không tự tát cho mình một cái.

Ninh Dạ nghe xong lại chỉ mỉm cười, hóa ra là thế!

Y nói: “Đừng lo, cho ngươi thì là của ngươi, ta sẽ không quỵt nợ.”

Hắc Viêm Ma Thần thở phào một tiếng.

Nhưng trong lòng thầm nhủ, ngươi là kẻ chuyên quỵt nợ cơ mà, sao lần này lại rộng lượng như vậy.

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng tay vẫn không ngừng lại, chỉ thấy dưới ma uy của hắn, Vực Ngoại Thiên Ma thậm chí không thể tự bạo, không ngờ lại từ từ héo rút lại.

Bàn tay Hắc Viêm Ma Thần móc vào, lấy ra một khốc máu thịt lớn, ném lên lưng Thiên Tằm: “Của ngươi.”

Ninh Dạ cau mày: “Ngươi lấy thứ bẩn thỉu này ra làm gì?”

Hắc Viêm Ma Thần cười nói: ” Hơi vội một tí.”

Hắn cong ngón tay búng một cái, chỉ thấy trong đống máu thịt có một quả cầu nhỏ tối đen nhưng vẫn trong suốt xuất hiện, nó khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn tới quỷ dị, đang từ từ hạ xuống tay Ninh Dạ.

Ninh Dạ nắm lấy nó, phát hiện ra nó không phải hình cầu, thậm chí không thể nói ra rốt cuộc nó là cái gì.

Giống hình cầu, giống hình lập phương, lại giống bất cứ vật thể nào có thể, đồng thời còn có hai loại cảm giác bóng tối và ánh sáng.

Màu đen tỏa sáng thì Ninh Dạ từng thấy rồi.

Màu đen mà trong suốt thì y chưa từng thấy.

Đó là một cảm giác kỳ diệu mà ngôn ngữ không cách nào miêu tả.

Hắc Viêm Ma Thần đã nói: “Đây là thứ ẩn chứa đạo tắc sinh tử của ma vật này.”

“Ồ?” Ninh Dạ nhìn thứ trong tay mình, lại nhìn Vực Ngoại Thiên Ma co lại thành một khối trong tay Hắc Viêm Ma Thần: “Thế thì bản thân nó chính là hiện thân của thiên đạo?”

Hắc Viêm Ma Thần căng thẳng hẳn lên: “Ngươi định quỵt nợ?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta đã nói rồi, ta không quỵt nợ, chỉ hỏi ngươi một chút thôi. Ma vật này sinh sống trong hư không, tồn tại dựa vào thiên đạo, thai nghén huyền bí chuyển hóa sinh tử. Thiên đạo vốn là căn nguyên, có thể hóa thành vạn đạo. Có đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Quả thế. Đại đạo không thể trần thuật, nhưng nếu hiểu rõ, cũng không có gì lạ.” Ninh Dạ cười khẽ nói: “Tu tiên giới làm ngược rồi.”

Tu tiên giả vấn đạo, đa số bắt đầu từ bàng chi, sau đó trở lại căn nguyên, hoàn toàn ngược với cách thức của Vực Ngoại Thiên Ma.

“Chung quy là do hoàn cảnh.” Hắc Viêm Ma Thần nói.

“Đúng, do hoàn cảnh, May là ta có Thiên Tằm, bây giờ cũng có thể sinh sống trong hoàn cảnh như vậy. Ơ? Nói vậy là cầu thiên đạo là ngày ngày phải lang thang trong hư không?”

Hắc Viêm Ma Thần cười lên quái dị: “Chỉ có ngươi mới nói vậy được thôi. Không đạt tới căn nguyên, cho dù là ta đi vào hư không, sớm muộn gì cũng hóa thành xác khô.”

Ninh Dạ ừ một tiếng, nâng thứ trong tay lên nói: “Phải làm sao để sử dụng thứ này, có phải có nó rồi ta có thể trường sinh bất tử không?”

“Làm sao mà được!” Hắc Viêm Ma Thần khinh thường nói: “Vật này trông thì là hiểu thấu sinh tử, nhưng cũng chỉ là một biểu tượng trong đạo luân chuyển mà thôi...”

Sau khi Hắc Viêm Ma Thần giải thích, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu.