Chương 1088 Trâu trắng 1
Theo một ý nghĩa nào đó, thứ này tương tự như cõi âm địa phủ. Tác dụng của nó là đưa một phần nguyên thần và tiên lực cất giữ trong đó, một khi tử vong, phóng ra là có thể kết hợp trở về, sống lại.
Nhưng thật ra nó không phải cõi âm, không phải lưu trữ người chết mà là người sống.
Vì vậy nó có một số hạn chế, một là cần phân thần, tuy không nguy hiểm như Diệt Thần chú của Tử Lão nhưng cũng có nhược điểm, chính là sau khi phân thần đi vào, người truyền phân thần không thể tiến bộ. Hai là nó không hữu dụng với thực lực cao, cũng chẳng tác dụng với thực lực thấp. Cũng tức là đối với Hoa Luân trở xuống thì vô dụng, vì tu sĩ không chịu đựng nổi, đối với Vô Cấu trở lên cũng vô dụng, vì đạo tắc không chịu đựng nổi.
Nói đơn giản hơn, nó chỉ hữu dụng với cảnh giới Vạn Pháp.
Đây cũng là lý do vì sao tất cả ma vật tập kích đều ở cấp bậc Vạn Pháp.
Nhưng đạo tắc cũng có thể tăng cường, chỉ cần đạo tắc này tiếp tục thăng hoa, dần dà sẽ có tác dụng với Vô Cấu.
Hắc Viêm Ma Thần nói: “Thứ này là do Vực Ngoại Thiên Ma ngưng tụ thành, thích hợp với ma vật, nhưng ta có thể chắt lọc giúp ngươi, để nó có tác dụng với ngươi.”
“Được!” Ninh Dạ dứt khoát gật đầu.
Thấy y đáp ứng, Hắc Viêm Ma Thần không hề khách khí, trực tiếp ra tay luyện hóa đạo tắc của thứ này.
Chỉ chốc lát sau, màu đen trong suốt vẫn là màu đen trong suốt, nhưng cảm giác quỷ dị kia đã giảm bớt nhiều.
“Được rồi!” Hắc Viêm Ma Thần cười nói: ” Ta phải đi đây.”
Nói xong định rời khỏi.
Ninh Dạ cười nói: “Ta để ngươi đi à?”
Sau khi nói xong, đường hầm đột nhiên thu hẹp lại.
Đường hầm thu hẹp, Hắc Viêm Ma Thần vẫn có thể rời khỏi, nhưng thi thể Vực Ngoại Thiên Ma thì khó mà dẫn theo.
Hắc Viêm Ma Thần kinh hãi: “Ngươi định quỵt nợ à?”
Ninh Dạ lắc đầu; “Ta nói rồi, không quỵt nợ, nhưng có người giở trò... à không, có ma giở trò, thế thì sao phải khách khí, đúng không?”
Ninh Dạ chậm rãi giơ thứ trong tay lên: “Rõ ràng trong này còn có một ít ma tính chưa loại bỏ. Hắc Viêm, giở trò với ta cơ à? Ngươi quá đáng rồi đấy.”
Hắc Viêm kinh hãi: “Đó là ta đề phòng ngươi quỵt nợ.”
Đúng là hắn lưu thủ một chút, nhưng không phải bẫy Ninh Dạ mà sợ Ninh Dạ quỵt nợ.
Ninh Dạ không thèm nghe: “Lưu lại một nửa máu thịt ma vật này.”
“Không được!” Hắc Viêm kêu to: “Nhất định phải hoàn chỉnh.”
“Thế thì để ta cảm thụ trước đã.” Nói xong Ninh Dạ đã chụp vào thi thể Vực Ngoại Thiên Ma.
Hắc Viêm la hét: “Ngươi không biết cách sử dụng, đừng lãng phí thiên tài địa bảo!”
“Ta có cần biết không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Nói xong đã đập vào Vực Ngoại Thiên Ma kia, một luồng ma khí xộc thẳng tới chân trời.
Sau đó lại thấy trong hư không có lực lượng vô hình xao động.
“Thiên kiếp!” Hắc Viêm Ma Thần kinh hãi tới mức biến âm: “Mẹ nó... Ngươi không thể làm vậy được!!! Ta có thể thanh trừ ma tính còn lại giúp ngươi.”
Hắn la hét thê thảm.
“Không cần tới ngươi.” Ninh Dạ tùy ý nói.
Chỉ thấy năng lực vô hình trong hư không đã ngưng tụ, không có sóng gió ngập trời như ở tu tiên giới nhưng có cảm giác áp lực càng nặng nề.
Trong hư không, thi thể Vực Ngoại Thiên Ma bắt đầu tan rã, đồng thời ma tính ẩn chứa trong đạo tắc sinh tử cũng bị thiên đạo tiêu trừ.
“Không!” Hắc Viêm Ma Thần đau lòng la hét.
Tên Ninh Dạ kia lại biến Thiên Ma chi đạo quay về thiên địa.
Lãng phí quá mức.
Nhưng đối với hắn là lãng phí, đối với Ninh Dạ lại không phải lãng phí.
Ninh Dạ lập tức cảm thụ được, bản thân lại thêm một đợt khí vận tăng cường.
“Trả lại lực lượng bị đánh cắp, mình ta hưởng khí vận thiên địa.” Ninh Dạ mỉm cười: “Nhưng đáng tiếc, vẫn phải giữ chữ tín, lần này chỉ có thể trả cho ngài một phần, lần sau ta không cần nhờ lão già kia hỗ trợ nữa.”
Nói xong Ninh Dạ đã mở rộng đường hầm.
Hắc Viêm Ma Thần không dám dừng lại, cầm thi thể Vực Ngoại Thiên Ma chạy mất.
Rầm!
Một luồng sét vô hình đánh xuống.
Đây là cơn thịnh nộ của thiên địa.
Đầu kia của đường nối vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Viêm Ma Thần.
Trong Thiên Cơ điện có thêm một thứ.
Một tồn tại kỳ diệu, như tròn mà không tròn, như vuông mà không vuông, như sáng mà không sáng, như tối mà không tối.
Ninh Dạ đặt cho nó cái tên Âm Dương châu.
Coi như kỷ niệm pháp bảo đầu tiên mà y từng chế tạo.
Âm Dương châu có năng lực gửi nguyên thần hồi sinh, tuy có nhiều hạn chế nhưng đúng là bảo bối tốt.
Đối với y mà nói, tính mạng của đệ tử tầng trung tầng thấp vẫn rất quan trọng.
Tuy tạm thời không thể sử dụng đệ tử Hoa Luân, nhưng bọn họ không phải chủ lực chiến đấu mà là trụ cột tương lai, vì vậy nguy hiểm không lớn.
Vô Cấu cảnh trở lên trong tình huống bình thường có đủ bí pháp tự vệ cường đại.