← Quay lại trang sách

Chương 1098 Nhân Hoàng 1

Bây giờ bay về mới bảy tám ngày, Ninh Dạ đã có thể trực tiếp công kích đến yêu giới?

Phải biết đấy là chưa dùng năng lực không gian của Côn Lôn kính.

Năng lực không gian của Côn Lôn kính rất mạnh nhưng cũng có hạn chế, sẽ tiêu tốn năng lực, vì vậy Ninh Dạ rất ít khi sử dụng.

Bây giờ một đòn bắn xa ngàn vạn dặm, không chỉ là biểu hiện của thủ đoạn mà còn chứng minh thực lực của y đã tăng cường.

Cách biệt vượt xa lẽ thường.

Vấn đề là ngươi hấp thu nguyên thần của một Vô Cấu mà tiến bộ khủng khiếp như vậy, không sợ chúng ta đố kỵ à?

Nhưng đây mới là uy lực thật sự của Quang đạo.

Quang đạo là cực tốc, không chỉ là tốc độ nhanh tới cực điểm, cũng là khoảng cách xa nhất có thể.

Điểm yếu duy nhất chỉ là uy lực.

Vì vậy xưa nay đó luôn là hướng cố gắng của Ninh Dạ, luôn muốn tăng cường uy lực, ngược lại cự ly công kích không tăng cường quá nhiều.

Đại yêu Vô Cấu kia lại không phải như vậy, sở trường của hắn là áo nghĩa nguyên bản của Quang đạo. Đừng nói Ninh Dạ, cho dù là bản thân đại yêu này cũng có thể công kích tới yêu giới từ khoảng cách này; chẳng qua uy lực thì chỉ có thể cười một tiếng cho qua, không khéo còn chẳng giết nổi một con muỗi.

Ninh Dạ hấp thu đạo tắc của yêu vật này, lại là chính đạo, chỉ trong chớp mắt đã bổ sung khiếm khuyết, thời khắc này một chiêu quang diễm đánh ra, trực tiếp khiến mặt đất yêu giới nổi sóng gió ngập trời.

Cho dù là vậy, Ninh Dạ vẫn không thỏa mãn: “Vẫn hơi khuếch tán, thanh thế tuy lớn nhưng uy lực lại suy yếu, cuối cùng không thể giết được đại yêu thực lực mạnh.”

Ninh Dạ ước ượng thử, với khoảng cách hiện tại mà công kích yêu giới, tuy có thể khiến yêu giới nổi sóng gió nhưng chỉ có thể làm cảnh giới Hoa Luân bị thương, rất khó ảnh hưởng tới Vạn Pháp trở lên.

Trì Vãn Ngưng nói: “Nếu chàng có thể giết Niết Bàn từ khoảng cách này, chẳng hóa ra vô địch à.”

“Câu này nàng nói rồi.” Ninh Dạ cười đáp.

Mọi người không nói gì.

Ninh Dạ đã tiếp tục nói: “Có điều, tuy thiên hạ không có pháp thuật nào vô địch nhưng không có nghĩa là không có người vô địch. Không thể ngừng theo đuổi mục tiêu, chúng ta ngao du trong hư không, tương lai sẽ còn gặp nhiều trận chiến như ngày hôm nay. Trước đây mọi người tu hành ở tiên giới, chiến đấu chỉ cần uy lực chứ không cần khoảng cách, bây giờ một số suy nghĩ cũng phải thay đổi.”

Nói xong Ninh Dạ lại phóng một luồng sáng.

Y cũng nhàn rỗi, bèn dùng yêu giới làm mục tiêu, tiến hành tu luyện nghiên cứu.

Mọi người thấy vậy hâm mộ nói: “Thần quang từ tiên ngoại giáng xuống, không thể ứng phó, khác nào thiên khiển. Ninh thượng tiên, ta thấy hay là gọi thủ đoạn này bằng cái tên Thiên Khiển Chi Quang.”

Thiên Khiển Chi Quang?

Cái tên này có vẻ không hợp với tiên hiệp?

Nhưng rất chuẩn.

Ninh Dạ mỉm cười: “Không tệ, thế thì gọi nó là Thiên Khiển Chi Quang.”

Nói xong lại bắn một phát Thiên Khiển Chi Quang.

Cứ thế, Thiên Khiển Chi Quang liên tục lóe lên, Thiên Tằm thì tiếp tục bay về phía yêu giới.

Bay liền ba mươi ngày, yêu giới cũng chịu ba mươi ngày Thiên Khiển oanh tạc. Đám yêu vật dồn đập kêu rên, xin trời cao thương xót, khổ nỗi Ninh Dạ không nghe thấy lời xin tha của chúng, chỉ phụ trách giáng công kích, cái khác mặc kệ.

Mà theo khoảng cách tiếp cận, lúc đầu chỉ gây hại tới Hoa Luân, giờ tăng dần lên Vạn Pháp, Vô Cấu.

Ninh Dạ còn tế Côn Lôn kính lên, dùng Côn Lôn kính tìm địch, thi triển Thiên Khiển Chi Quang bắn hạ.

Chuyên tìm cường địch, không gần giết chết, chỉ cần đột phá.

Cho nên khi Thiên Tằm tiếp cận mục tiêu, giới này vẫn còn đại yêu, nhưng không tên nào không bị Ninh Dạ chà đạp, ai cũng trọng thương.

Các tu sĩ bay xuống, chỉ thấy vạn yêu tụ hội.

Một đại yêu Niết Bàn kêu rên: “Chúng ta đầu hàng!!”

Đám yêu tu ở yêu giới cứ thế bị Thiên Khiển Chi Quang của Ninh Dạ đánh cho hết cả kiêu căng.

Cuối cùng bọn chúng cũng chấp nhận số phận.

Cho dù ngươi có giết chúng ta vẫn hơn ngày ngày bị hào quang oanh tạc, dằn vặn không ngừng nghỉ.

Nhưng Ninh Dạ cũng không phải người quá đáng.

Nếu đối thủ đã đầu hàng, giết có vẻ không ổn.

Thế thì chẳng thà thu nhận.

Ngược lại Luyện Yêu tháp cũng có thể phát huy tác dụng của mình.

Đương nhiên, yêu có giá trị của yêu, nếu có kẻ nào đó chết già, thế thì không thể lãng phí được, cống hiến thân thể của mình thôi.

Chuyện này khiến mọi người rất hài lòng, không phải ai cũng có thể tiêu hóa nhanh chóng như Ninh Dạ, lần trước thu hoạch phải có thời gian hấp thu, tối đa hóa giá trị, giữ đám yêu vật này lại coi như nuôi heo, có thể đẩy ra chiến đấu, có thể ăn, lại có thể nghiên cứu, rất tốt.

Sau khi thu phục đám yêu quái, tiếp đó là trắng trợn cướp đoạt tài nguyên của giới này.

Tốt xấu gì thì giới này cũng ở cảnh giới thứ năm, tuy không lớn như Trường Thanh giới nhưng tài nguyên cũng khá phong phú.