← Quay lại trang sách

Chương 1097 Hào quang thiên khiển

Thế nhưng khoảnh khắc sau y như cảm nhận được thiên ý, đã hiểu rõ chân tướng.

“Hóa ra là vậy... ta đã khiến toàn bộ yêu giới bị nhét vào ảo cảnh của bản thân?” Ninh Dạ kinh ngạc.

Sau đó bật cười: “Thú vị, thú vị! Không tệ, không tệ!”

Ảo ảnh lại hiện lên, dưới ảo ảnh vô biên này đám yêu vật không phân biệt nổi địch ta, ra tay đánh giết lẫn nhau.

Chiến đấu tới lúc này, ngay cả kế dụ địch xâm nhập cũng có thể bỏ qua.

Sau khi Huyễn đạo của Ninh Dạ đại thành, cảnh giới Niết Bàn cũng chỉ là đồ chơi trong lòng bàn tay, đến càng nhiều thì bị y càng lừa dữ.

Tuy vậy, đám đại yêu này vẫn phản chiến đấu tới bảy tám ngày.

Mãi tới cuối cùng kiệt sức mới tỉnh ngộ.

“Không được! Chúng ta trúng bẫy rồi!” Không biết là đại yêu nào nhận ra không ổn.

Sau khi chúng tỉnh táo lại, lập tức bất chấp tất cả quay đầu chạy thẳng.

“Cuối cùng vẫn tỉnh lại.” Ninh Dạ than thở.

“Chàng nên biết đủ đi, nếu không tỉnh lại chẳng hóa ra chàng thành vô địch à?” Trì Vãn Ngưng huých y một cái.

“Nói cũng đúng, thiên hạ đâu có thuật nào là vô địch, chẳng qua là do đạo hạnh của đám yêu vật này quá nông cạn thôi. Đạo về ảo thuật dùng để bắt nạt lũ tôm tép này thì rất hữu dụng, đối phó với đại năng chân chính thì hơi kém chút.”

Mọi người nhìn nhau im lặng, cảnh giới Niết Bàn là tôm tép, thế chúng ta là gì?”

Trong lúc trò chuyện, Thiên Tằm đã bắt đầu truy đuổi.

Bị đám yêu vật đuổi mấy chục ngày, cuối cùng Thiên Tằm cũng có cơ hội phản kích.

Đáng tiếc không đợi nó xuất thủ, đám đại năng trên lưng Thiên Tằm đã chủ động xuất kích.

Hiện giờ bầy yêu tiêu hao nặng nề, như cái giỏ không, cũng là lúc cho bọn họ thể hiện thần uy.

Ninh Dạ không buồn để ý, chỉ tập trung nghiên cứu đạo lý mà mình vừa lĩnh ngộ. Nếu như vậy rồi mà còn không hạ được đối thủ, thế thì đám người kia quá vô dụng.

Truy kích mất ba ngày.

Cuối cùng tất cả đại năng Niết Bàn đều bị bắt sống về.

Không sót tên nào.

Mọi người cực kỳ phấn khởi mang con mồi của mình về lưng Thiên Tằm, miệng còn thảo luận.

“Ngươi nói xem nên luyện hóa nguyên thần của chúng trước hay là hấp thu nguyên đan của chúng rồi phân tích đạo tắc?”

“Ai da, đương nhiên là bắt đầu từ nguyên thần rồi, nếu hủy thân thể, thân thể sẽ hấp thu ngược lại tinh hoa nguyên thần, khó kiếm được đạo tắc.”

“Nhưng đạo tắc vốn đã khó tìm, cho dù bắt đầu từ nguyên thần nhưng chưa chắc đã có thành quả. Theo ý ta cứ theo lợi ích thực tế, hấp thu nguyên đan của chúng hòa hợp với bản thân, sau đó từ từ tính toán.”

“Không ổn không ổn, lão phu đã là Niết Bàn đỉnh phong, có hấp thu cũng không nhiều lợi ích.”

“Con mẹ nó, ngươi là đỉnh phong, ông đây còn chưa.”

“Ngươi cũng biết ngươi vô dụng mà dám xưng ông đây với ta?”

“Sợ ngươi chắc, giờ có phải do ngươi quyết định đâu.”

“Thằng nhãi được lắm, ngươi có tin giờ ông đây đánh ngươi trước không?”

Không có ảo cảnh, nhưng lúc chia của nảy sinh mâu thuẫn, đám yêu vật sợ tới mức tim gan run rẩy, chỉ cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt, chỉ ước gì bọn họ ra tay đánh nhau thật.

Tiếc là ai cũng to mồm, động thủ thì không.

Ninh Dạ có lệnh cấm nghiêm ngặt, ai ra tay với người mình, y sẽ ném kẻ đó vào hư không.

Không ai dám chạm tới lệnh cấm của Ninh Dạ, vì vậy chỉ to mồm chứ không động thủ.

Không thấy nội chiến, chỉ thấy thỏa thuận với nhau là nướng hay chiên, trong lòng đã tràn ngập tuyệt vọng.

Hiện tại Ninh Dạ tu luyện quá nhiều đạo tắc, cho nên tạm thời không để ý tới cái khác, chỉ cần đại yêu Vô Cấu tinh thông Quang đạo.

Y cũng không cần tăng cường tu vi, vì vậy làm lơ tiếng kêu rên của con đại yêu Vô Cấu, trực tiếp hút nguyên thần ra, luyện hóa, phân tích đạo tắc trong đó.

Y có Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa trên tay, phân tích đạo tắc thuận tiện hơn mọi người nhiều, chẳng bao lâu sau đã có lĩnh ngộ.

Đột nhiên mở mắt, trong mắt tỏa ra ánh sáng như thực chất, cột sáng chiếu thẳng về phía yêu giới.

Khiến mọi người giật nảy mình.

Thế này là sao?

Ninh Dạ thu ánh mắt, mỉm cười nói: “Không tệ không tệ, quả nhiên có tiến bộ.”

Y nói có tiến bộ nhưng chiêu vừa rồi nhìn thế nào cũng không phải có tiến bộ, rõ ràng là nhảy vọt cả chặng dài.

Trì Vãn Ngưng vui vẻ nói: “Tướng công lại được thêm gì rồi?”

“Cũng chẳng có gì, chẳng qua có thể thật sự sử dụng Quang đạo trong thực chiến mà thôi.”

Công Tôn Điệp cười nói: “Chẳng lẽ thuật Quang Phệ của chàng không phải thực chiến?”

“Dẫu sao cũng phải tích tụ, sử dụng không được thoải mái, đâu có như hiện tại!” Ninh Dạ tiện tay vung lên, một cột sáng xuất hiện, chít lát sau đã bắn về phía yêu giới ở đằng xa. Yêu giới kia xuất hiện một cơn sóng lửa ầm ầm quét qua.

Mọi người thấy vậy choáng váng.

Lúc trước bọn họ bay mấy chục ngày, cách xa yêu giới đâu chỉ ngàn vạn dặm.