Chương 1100 Quyết đấu 1
Vì vậy, tiếp theo Thiết Lang ở trong Thiên Cơ điện cảm ngộ Âm Dương châu.
Cảm ngộ như vậy ròng rã suốt ba mươi năm.
Bên ngoài ba mươi năm, trong đạo cảnh Tuyền Cơ lại là trăm năm.
Trong ba mươi năm này, tiếc là bọn Ninh Dạ không gặp được bất cứ tiên giới nào, chỉ có thể chậm rãi đi trên con đường của mình, tới điểm gần nhất là tinh đồ rách nát chỉ dẫn.
Cứ như vậy, thời gian ba mươi năm thoáng cái đã qua.
Hôm nay mọi người đang rảnh rỗi, đột nhiên trên bầu trời Tri Vi giới, trong Thiên Cơ điện, một luồng hào quang rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.
Như uy thế của thiên nhân giáng thế, tiếp đó là tiếng kêu gào hưng phấn kiêu ngạo của Thiết Lang: “Lão phu đột phá rồi! Lão phu thành Nhân Hoàng rồi, thiên thượng địa hạ, ta là chí tôn!”
Sau tiếng hô này.
Một tiếng nổ lớn vang lên, một tia sét giáng xuống.
Thiết Lang kinh hãi không thôi.
Tri Vi giới là cấp bốn đỉnh phong, cho cấp năm tồn tại đã là nể mặt Ninh Dạ. Hắn lên tận cảnh giới thứ sáu, đương nhiên thiên đạo phải đánh cho, vì vậy vội vàng tung người bay ra khỏi Tri Vi giới.
Tiếc là mới ra khỏi Tri Vi giới lại bị một luồng sáng chiếu tới, đánh thẳng vào người Thiết Lang, khiến toàn thân Thiết Lang cháy đen.
Chính là Thiên Khiển Chi Quang.
“Thiên thượng địa hạ, ngươi là chí tôn?” Giọng nói của Ninh Dạ vang lên.
Thiết Lang thầm giật mình, vội vàng quỳ xuống đất: “Ninh thượng tiên bớt giận, đây không phải lời mà lão già này định nói mà là bản năng của người xung kích lên cảnh giới Nhân Hoàng!
Cốp cốp cốp, dập đầu như giã tỏi!
Ô, trở thành Nhân Hoàng là vô thức mang tâm thái thiên thượng địa hạ ta là chí tôn à?
Ninh Dạ không biết, nhưng cũng không sao.
Thứ nhất Phượng Tiên Lung đang thử nghiệm xung kích cảnh giới thứ sáu, có phải hay không cứ đợi Phượng Tiên Lung đột phá xong là chứng thực được.
Thứ hai, ngươi có tâm thái đó hay không, cũng không quan trọng.
Quan trọng là... ta có thể đánh ngươi tới phục không.
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Nếu ngươi đã thành Nhân Hoàng, thế thì chúng ta đánh một trận thôi.”
Tuy ban đầu Thiết Lang bị ảnh hưởng bởi tâm thái, có hơi hứng chí, nhưng bản thân vẫn hiểu chuyện nhà mình, hắn không phải đối thủ của Ninh Dạ, cười bồi nói: “Lão phu nào phải đối thủ của Ninh thượng tiên, mong Ninh thượng tiên lưu thủ.”
“Trước đây lão già nhà ngươi có biết ăn nói như vậy đâu.” Ninh Dạ đứng thẳng dậy: “Lưu thủ thì không rồi, nhưng ta sẽ không dùng bất cứ thần khí nào trong Thiên Cơ điện, chỉ dùng Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển đánh với ngươi thôi. Để đề phòng lão già nhà ngươi lén giở mánh lới, cũng phải cho ngươi một chút áp lực. Dẫu sao ngươi cũng đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, nếu thua một Niết Bàn đỉnh phong như ta thì từ nay đến năm sau, ngươi ngoan ngoãn lau giày cho ta, còn không được tu hành.”
“Cái gì?” Thiết Lang cũng cuống lên.
Trong một năm không được tu hành, ngày ngày còn phải lau giày cho Ninh Dạ?
Tuy tiên nhân thi pháp, có thể giữ mình luôn sạch sẽ, nhưng lão đại muốn ngươi lau giày, tốt nhất ngươi nên lau bằng tay.
Mẹ nó, ông đây liều mạng với ngươi!
Ý chí chiến đấu của Thiết Lang lên cao bừng bừng, trực tiếp bay lên hư không, trong người xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, như rồng mà không phải rồng, như người mà không phải người.
Thiết Lang kêu to: “Mời Ninh thượng tiên chỉ giáo!”
Nói xong đã thi triển một tiên pháp đánh xuống.
Hắn biết sự lợi hại của Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, không sử dụng thần thông, chỉ dùng lực lượng ép xuống.
“Đã là cảnh giới Nhân Hoàng rồi mà còn giở thủ đoạn.” Ninh Dạ hừ một tiếng, tiên phong khuấy động, cũng bay lên hư không, xuất chưởng từ xa.
Giao chiến trong hư không có điểm tốt là bất luận ngươi đánh kiểu gì cũng không phải lo làm bị thương người vô tội.
Trăm cái chân của Thiên Tằm nhúc nhích, di chuyển một quãng rồi dừng lại.
Có kẻ lắm chuyện hô hào: “Thiết Lang và Ninh thượng tiên giao thủ rồi.”
Thế là tất cả tu sĩ lao ra, tụ tập trên lưng Thiên Tằm, quan sát trận so tài náo nhiệt này.
Trong hư không, Ninh Dạ và Thiết Lang đã đánh tới mức hăng say.
Sau khi đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, quả nhiên Thiết Lang không còn như xưa, tiên lực mênh mông như sóng biển, liên tiếp ập tới.
Dùng lực nghiền ép thuần túy.
Tuy Ninh Dạ đã là Niết Bàn đỉnh phong nhưng vẫn không thể dùng sức đối kháng lại, không thể không kéo giãn khoảng cách. Quang Độn lóe lên, không chọi cứng với hắn, đồng thời thi triển ảo cảnh.
Nhưng Thiết Lang đã là đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, nguyên thần cứng rắn, dễ dàng nhìn ra Huyễn đạo của Ninh Dạ, cười ha hả nói: “Ninh thượng tiên, ảo thuật của ngài vô dụng với ta.”
“Ừm, quả thế, theo lý mà nói Huyễn đạo có thể bỏ qua cảnh giới, nhưng chỉ là với cấp thấp, tu vi tới bước của ngươi, tất cả biến hóa đều là vô nghĩa. Huyễn đạo từ lúc đầu là dối trên, đã biến thành lừa dưới rồi.” Ninh Dạ cũng lẩm bẩm.