← Quay lại trang sách

Chương 1101 Quyết đấu 2

Y đã đoán được từ trước, thời kỳ đầu Huyễn đạo là trùm lừa gạt, tới sau là lừa gạt quần thể, giờ đã được chứng minh trên người Thiết Lang.

Đây là bản chất của Huyễn đạo, cho dù Ninh Dạ có tăng cường thế nào đi nữa thì hiệu quả vẫn chỉ có hạn.

Nhưng y cũng không để ý, dù sao y đã qua giai đoạn phải lừa gạt để tăng cường bản thân.

Tiên lực dâng trào trong cơ thể, nơi thần thức chạm tới thì thần thông tự thành, biến hóa vô biên, ảo diệu vô cùng, dùng tu vi Niết Bàn đánh với Thiết Lang tới mức có qua có lại.

Thiết Lang đánh như vậy cũng kinh hãi không thôi.

Tu vi tăng thêm một cảnh giới thôi cũng rất khó khăn, cũng vì vậy nên chênh lệch rất lớn.

Sau khi đạt tới Nhân Hoàng, hắn càng hiểu rõ chênh lệch giữa Nhân Hoàng và Niết Bàn, không khác gì một trời một vực, tuy chỉ cách nhau một bước nhưng khó tính theo lẽ thường.

Bây giờ hắn tự tin có thể một mình đánh mười Niết Bàn.

Được rồi, năm xưa Ninh Dạ cũng đánh mười.

Thế nhưng không giống!

Năm xưa tốt xấu gì Ninh Dạ cũng mượn lực Thiên Cơ điện, bây giờ Ninh Dạ chỉ dựa vào năng lực bản thân.

Chuyện này khiến Thiết Lang rất không phục.

Huống chi thua trận hắn còn phải lau giày.

Đại lão đầu tiên đạt tới cấp bậc Niết Bàn, đãi ngộ là đi lau giày cho lão đại?

Thành tựu như vậy, ai mà muốn?

Thiết Lang cũng cuống lên, kêu to: “Ninh thượng tiên, đừng trách lão phu liều mạng!”

“Không sao, ngươi có bản lĩnh gì thì cứ thi triển.” Ninh Dạ cười nói: “Có thể đánh ta trọng thương xin tha thì ta càng vui vẻ.”

“Thế thì ta không khách khí đâu!” Thiết Lang hét lớn một tiếng: “Đạt tới Nhân Hoàng, thiên thượng địa hạ, vạn pháp độc tôn, đến đây!”

Sau tiếng hống của hắn, mọi người chỉ cảm thấy nguyên thần của bản thân xao động, tất cả những ai tu hành có thành tựu đều lóe lên thần quang, cảm giác như liên kết với Thiết Lang.

Sau đó Thiết Lang chỉ tay vào Ninh Dạ: “Xem Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển của ngươi có cản được không?”

Một luồng thần quang chói mắt chiếu xuống.

Ninh Dạ lập tức cảm nhận thấy, Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển không ngăn được đòn này.

Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển của y vốn là khắc tinh của tòa bộ thần thông, cho dù đối mặt với cảnh giới cao hơn, không thể phản ngược lại cũng có thể hấp thu hoặc suy yếu.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ phát hiện ra là không thể!

Đừng nói phản ngược, cho dù chỉ hấp thu cũng không được, thậm chí dùng năng lực suy yếu vẫn bị tổn hại.

Ninh Dạ biết không ổn, hét lên một tiếng, đã phát động Quang Độn nhanh chóng né tránh.

Nhưng đòn này của Thiết Lang có thể nói là thần uy vô biên, thoải mái phóng thích trong hư không, mang theo khí thế như mây gió vạn dặm, bao la vô tận. Tuy Ninh Dạ đã nhảy đi nhưng vẫn bị xung kích, Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển lóe lên thần quang mãnh liệt nhưng vẫn không chịu nổi.

Dưới thần uy hùng hồn đó, thậm chí ánh lửa nguyên thần của Ninh Dạ cũng bị ép tới mức ảm đạm.

Cũng may y hét lên một tiếng, trong người lóe lên hào quang mãnh liệt, đồng thời thần quang lấp lóe, sợi xích khóa cả bầu trời được phát động, vắt ngang giữa không trung, Bất Diệt tuyền rót vào thân thể, nhưng vẫn bị đánh bay ra sau, bồng bềnh trôi về phương xa.

"Ninh Dạ!"

“Ninh thượng tiên!”

“Chưởng tôn!”

Tiếng kêu gào vang lên không dứt.

Chỉ thấy Ninh Dạ đã nằm ngang trong hư không, không hề nhúc nhích.

Thiết Lang kinh hãi nhìn cảnh tượng này.

Ta... ta đánh Ninh thượng tiên trọng thương? Hay là đánh chết rồi?

Ánh mắt mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiết Lang.

“Ta không cố ý!” Thiết Lang kêu gào: “Ta cứu Ninh thượng tiên ngay đây!”

Nói xong đã vận thần thông, kéo Ninh Dạ lại.

Mắt thấy Ninh Dạ không hề nhúc nhích, trong lòng đột nhiên nổi lên suy nghĩ: Ninh Dạ không chết chắc cũng trọng thương, bây giờ mà ta bồi thêm một đòn, liệu có được không?

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi lập tức mắng mình đang nghĩ gì vậy.

Ninh Dạ đâu có dễ giết như vậy, hơn nữa mất Ninh Dạ rồi, mình có điều khiển được Thiên Tằm đâu, lấy gì mà sống tiếp? Hơn nữa Ninh Dạ đối xử với mình không tệ...

Hắn không phải người lương thiện, nhưng lúc này lại tự liệt kê tới bảy tám lý do không thể ra tay, cứ thế kéo thân thể Ninh Dạ lại.

Tới lúc kéo Ninh Dạ tới trước mặt mới thấy Ninh Dạ đang cười híp mắt nhìn mình.

Thiết Lang rùng mình một cái: “Ninh thượng tiên?”

“Tâm lý mâu thuẫn lắm à?” Ninh Dạ hỏi.

Gương mặt Thiết Lang lúng túng: “Lão phu không có suy nghĩ đó.”

“Có hay không cũng không sao, có suy nghĩ không đáng sợ, đáng sợ là có hành động. Lúc trước Tử Lão cũng muốn giết ta, nhưng cuối cùng hắn không làm. Ngươi có thể nghĩ trong lòng một vạn lần, nhưng chỉ cần ngươi không động thủ, thế thì ta có thể tha thứ cho ngươi.”

Ninh Dạ vỗ vai Thiết Lang đứng dậy, nói với mọi người: “Ta không sao. Nhưng trận chiến này ta đã dùng Tàng Thiên ngục, Bất Diệt tuyền, coi là ta thua... Chúc mừng ngươi, Thiết Lang, ngươi không cần lau giày cho ta.”