Chương 1108 Tinh đồ
“Thiên đạo không phân thiện ác, chỉ có quy tắc. Quy tắc chính là đạo! Cuối cùng tất cả các loại đạo hội tụ với nhau chính là lực lượng tạo nên toàn bộ tinh la vạn giới, gọi chung là thiên đạo, chỉ có vậy thôi.”
Thiện và ác chỉ là định nghĩa của con người.
Thiên đạo là đạo lý của thiên địa tự nhiên, làm sao con người định nghĩa được.
Chính vì vậy, trong đạo lý của thiên địa này tồn tại cái thiện mà con người luôn cố giữ, đương nhiên cũng tồn tại cái ác.
Nhưng trong mắt mỗi người lại có lý giải bất đồng.
Đương nhiên lý giải cũng không quan trọng, quan trọng là phương diện này thiên đạo cũng có thể hiển hóa thực chất.
Ninh Dạ thuật lại chuyện xảy ra ở không gian bên trong hỏa giới, mọi người nghe mà hoảng sợ, sau đó y mới giải thích: “Trong điển tịch thượng cổ có nói, thiên địa sơ khai hộn độn, phân âm dương, chia hắc bạch, vận lưỡng nghi, sinh vạn tượng. Nói đơn giản hơn là thiên đạo cũng phân thiện ác trắng đen âm dương. Năm xưa sư tổ gây dựng Hắc Bạch thần cung dựa vào cơ sở này sáng lập ra Hắc Bạch thần cung, lập ra Lưỡng Nghi kinh điển...”
“Tức là trái tim tà ác kia chính là trái tim thiên đạo?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu: “Không phải. Thiên đạo cũng chỉ là đạo lý tự nhiên, sao lại có trái tim được. Chẳng qua trước đây chúng ta luôn ở Trường Thanh giới, xưa nay chưa thật sự tiếp xúc với tinh la vạn giới. Tinh la vạn giới này, hay gọi chung nó là vũ trụ đi.”
Ninh Dạ vẫn cảm thấy dùng khái niệm cũ thuận tiện hơn: “Thiên đạo là đạo lý của vũ trụ, nó đại biểu cho trạng thái của vũ trụ này. Vì vậy thiên đạo chia thành trắng đen, thật ra cũng là vũ trụ chia trắng đen.”
Công Tôn Dạ vỗ tay cười nói: “Thế thì đúng rồi, cũng như có tiên giới cũng có Ma Vực.”
Ninh Dạ cười nói: “Còn đáng sợ hơn nữa. Ma Vực cũng tồn tại trong cùng một vũ trụ với chúng ta, còn cái gọi là mặt ác kia thật ra tồn tại trong một không gian khác. Nếu nói chúng ta là Chính giới, nơi đó sẽ là Phản giới. Còn Ma Vực, thật ra là lối vào Phản giới, lực lượng mà bọn họ sở hữu chỉ là một phần vạn của hắc ám Phản giới.”
Thế giới chia thành chính phản.
Nếu nói chính giới là nơi vạn vật sinh sôi, thế thì phản giới chính là nơi hủy diệt tiêu tan.
Còn Ma Vực chính là lối vào.
Nhưng cho dù là chính giới hay phản giới, theo một ý nghĩa nào đó nó vẫn là một phần của thiên đạo, vì vậy đều có thể gọi là ý chí thiên đạo.
Nhưng rõ ràng có khác biệt.
Ninh Dạ càng muốn hiểu theo nghĩa thiên đạo là một người vũ trụ chính là thân thể hắn.
Mà người này có cả hai mặt.
Một mặt đại diện cho ánh sáng và hy vọng một mặt đại diện cho bóng tối và hủy diệt, mỗi bên chiếm một nửa thân thể.
Mà cả Chính giới hay Phản giới đều có sinh vật tương ứng.
Chính giới là tu giả, còn Phản giới là tà linh.
Trái tim kia chính là trái tim của một Chúa Tể tà linh.
Theo chia theo cấp bậc, hắn chính là tồn tại ở cảnh giới thứ tám.
Còn trái tim, đương nhiên không phải vị đại năng bản địa nào chém giết chiếm được mà là vị Chúa Tể tà linh kia tự đưa tới.
Mục đích? Đương nhiên là hủy diệt.
Ma khí cũng vậy, tà linh cũng thế, đều có năng lực làm mục nát, có thể xâm lấn thần trí, tạo thành tội nghiệt vô biên.
Vị Thánh Nhân kia là sản phẩm ảnh hưởng của tà linh.
Nhưng vận may của Chúa Tể tà linh này không được tốt, không ngờ Thánh Nhân kia lại thoát khỏi khống chế của hắn.
Thánh Nhân biết rõ tiến hành phản đạo ở Chính giới là tự tìm đường chết, vì vậy không đi theo đường này, ngược lại mượn lực lượng một giới phong ấn trái tim Chúa Tể tà linh, không những thế còn lợi dụng tà lực này đi ngược ý trời, bồi dưỡng một quái vật hành hỏa thật sự, có linh tính.
Chẳng qua, tuy hắn không còn bị Chúa Tể tà linh khống chế, nhưng con đường hắn tự đi vẫn là đâm đầu vào chỗ chết: Hắn hấp thu một phần lực lượng của Chúa Tể tà linh, sau đó bày ra đảo loạn ngũ hành gì đó, không chính cũng chẳng phản, đảo loạn âm dương, có dáng vẻ như tạo ra nhân cách thứ ba ngoài hai nhân cách của thiên đạo.
Kết quả là vận may không tốt, đầu tiên thì bị một tiên giới cường đại đánh trọng thương, chạy tới Trường Thanh giới lại bị đánh gục, khó khăn lắm mới có cơ hội lại bị Ninh Dạ diệt trừ.
Mà bọn Ninh Dạ đi theo tinh đồ của Thánh Nhân tới đây, kết quả là đâm đầu vào không gian phong ấn trái tim tà linh này, suýt chút nữa bất cẩn khiến phong ấn bị phá giải.
“Thế sau đó chàng làm sao thoát được?” Trì Vãn Ngưng cũng bị dọa cho giật bắn mình.
Đâm đầu vào không gian phong ấn trái tim đại năng cấp tám, chuyện này đúng là nguy hiểm.
Ninh Dạ cười khổ: “Cái thứ chết tiệt kéo ta tới chỗ ý thức vặn vẹo của nó, định khiến ta mục nát, trở thành con rối của nó.”