← Quay lại trang sách

Chương 1107 Chính phản giới 2

Cô cắn răng một cái, lấy ra một cái cây nhỏ, là một chạc cây thần tính của Trường Thanh Bất Lão tùng, là hàng lậu mà Phượng Tiên Lung mang đi.

Thời khắc này gieo Trường Thanh Bất Lão tùng xuống, chỉ thấy cây non nhanh chóng trưởng thành, lan tràn khắp không gian, tọa thành một lao tù khổng lồ.

Chuyện này khiến áp lực của Phượng Tiên Lung giảm bớt đi nhiều.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau cô thấy phần thân thể hóa lỏng của Thiết Lang đang tràn về phía Trường Thanh Bất Lão tùng kia, khói trắng bốc lên, ăn mòn dây leo.

Phượng Tiên Lung thấy vậy đau xót không thôi: “Không! Thiết Lang, ngươi làm gì vậy?”

“Không phải ta làm...” Thiết Lang khó nhọc đáp, thân thể hắn vẫn đang thối rữa, bắt đầu lan ra khắp người, ngay cả thân thể cũng vặn vẹo thành hình dáng khủng khiếp khó tả, nhưng hắn vẫn cố gắng chống cự, nhưng ánh lửa nguyên thần lập lòe, đã có dấu hiệu phát điên.

“Thiên đạo tại thượng!” Phượng Tiên Lung thầm kinh hãi.

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được nỗi sợ của Thiết Lang.

“Á a a!” Thiết Lang vẫn kêu lên đau dớn.

“Ninh Dạ!” Phượng Tiên Lung tuyệt vọng hô: “Mau tỉnh lại đi!”

Đúng lúc này.

Thịch!

Lại một nhịp tim mạnh mẽ.

Khoảnh khắc đó, Thiết Lang và Phượng Tiên Lung cùng cứng người.

Sau đó Phượng Tiên Lung phát hiện thân thể của mình cứng đờ tại chỗ, cứ như hóa đá, tiếp theo không ngừng tróc ra.

Gương mặt cô vỡ nát như mảnh sứ, tróc tách không ngừng.

Thân thể biến mất không tái sinh, bỏ lại nguyên thần, như một cô gái không còn mảnh vải che thân.

“Á!” Phượng Tiên Lung rít lên.

Nhưng tiếp theo cô phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.

Như tượng đá, hóa thành tro bụi giữa dòng sông thời gian vạn năm.

Cô trợn mắt há hốc mồm, không thể nhúc nhích.

Lực lượng phong ấn đã không thể ngăn cản, dung nham vươn vào như xúc tu, không ngờ cũng hóa thành bóng tối như nước bùn.

Nếu lúc này quan sát bầu trời sẽ phát hiện hỏa giới này có thêm một lớp sương bụi.

Bóng tối bắt đầu kéo dài từ hạt nhân ra, lan tới bên ngoài.

Sắp chết rồi ư?

Ý thức cuối cùng của Phượng Tiên Lung tự hỏi bản thân.

Sau đó ý thức của cô ngưng bặt, dần chìm vào tĩnh lặng...

Đúng lúc này một điểm sáng khuếch đại trong đáy lòng.

Lan tràn.

Thân thể vừa rồi còn cứng đơ, đột nhiên khôi phục chút dẻo dai.

Răng rắc!

Thân thể Phượng Tiên Lung khẽ động đậy.

Dùng sức quá mạnh, cô vặn gãy cánh tay của mình.

Cảm giác đau đớn truyền tới, nhưng Phượng Tiên Lung lại cực kỳ hưng phấn.

Đó là sinh cơ lan tỏa!

Cô ngẩng đầu lên, mỗi khớp xương trên người đều vang lên canh cách, động tác này khiến thân thể va chạm kịch liệt, vỡ nát, tiêu tan như bột phấn.

Thế nhưng Phượng Tiên Lung lại càng hưng phấn.

Thân thể tử vong không đáng sợ, đáng sợ là khoảnh khắc nguyên thần gặp phải bóng tối.

Cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng lại như vĩnh viễn.

Mà ngay khoảnh khắc sau, thân thể tan thành tro bụi, Phượng Tiên Lung lại ngưng tụ tiên thể.

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy không ngờ Thiết Lang cũng khôi phục.

Tất cả mọi thứ biến mất, Thiết Lang nằm dưới đất, miệng thở hổn hển: “Mẹ nó... coi như lão già này đã chết lần rồi.”

“Đúng vậy. chúng ta đều chết một lần.” Phượng Tiên Lung nhìn gốc Trường Thanh Bất Lão tùng vừa gieo.

Cây này đã bị hủy.

Phượng Tiên Lung đau lòng không thôi.

Quay đầu lại nhìn trái tim kia, chỉ thấy nó đã ngừng đập, hỏa linh dung nham cũng dồn dập lui lại.

Như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Phượng Tiên Lung nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ chậm rãi mở mắt.

Y nói: “Đi thôi, có một số việc về rồi nói thì hơn.”

Nói xong y đứng dậy.

❖ ❖ ❖

Trở lại trên Thiên Tằm, Ninh Dạ gọi mấy người Thiết Lang, Phượng Tiên Lung, Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên đến.

Y nói: “Chuyện tiếp theo mà ta nói với các ngươi liên quan tới toàn bộ tinh la vạn giới. Thế nhưng nói thật ra, ta cũng không xác định được nói cho các ngươi chuyện này là đúng hay sai, dù sao chuyện này cũng có thể mang tới cho các ngươi hậu quả không lường được.”

Công Tôn Dạ nhếch mép: “Chỉ nghe chút thôi thì có hậu quả không lường được gì?”

Ninh Dạ nói: “Thiết Lang chỉ liếc mắt một cái mà suýt nữa mất mạng.”

Nói xong câu này, đám người Trì Vãn Ngưng ngạc nhiên.

Thiết Lang hậm hực gật đầu: “Đúng vậy, đó là thứ tà ác tới mức các ngươi không thể tưởng tượng nổi.”

Trì Vãn Ngưng kinh hãi: “Thứ gì mà tà ác khủng khiếp nhưng vẫn cường đại như vậy?”

“Thiên đạo.” Ninh Dạ trả lời.

“Hả?” Mọi người đều choáng váng.

Ninh Dạ nói: “Ta biết các ngươi không thể hiểu nổi. Lúc đầu ta cũng không thể tin được, nhưng cuối cùng ta đã xác định, chắc chắn đó là lực lượng của thiên đạo, là lực lượng của mặt tà ác hắc ám. Chỉ có lực lượng như vậy mới có thể tạo thành thứ tà ác khủng khiếp kia.”

“Thiên đạo không phải thiện à?” Lâm Lang Thiên không hiểu.

“Ai bảo thiên đạo là thiện?” Ninh Dạ hỏi ngược lại. Y cười lạnh nói: “Thật ra thiên đạo là một khái niệm, nó đại diện cho pháp tắc vận hành chí cao của tinh la vạn giới.”