Chương 1110 Quang chi hoàng 2
Ninh Dạ ngoắc tay, nắm lấy Hắc Bạch kỳ vào tay, nhét về phía Tạo Hóa thần tọa, thế là hoa văn dày đặc trên Tạo Hóa thần tọa biến hóa, Tạo Hóa thần tọa vốn sặc sỡ lóa mắt dần hóa thành hai màu trắng đen.
Ninh Dạ vỗ lên Tạo Hóa thần tọa, Côn Lôn kính lại hiện ra.
Ninh Dạ lấy tinh đồ rách nát ra, nâng nó về phía Côn Lôn kính nói: “Tạo hóa vô cực, tinh la vạn tượng. Côn Lôn kính, hiện!”
Một bức tinh đồ hoàn chỉnh đã xuất hiện trên mặt Côn Lôn kính.
Cuối cùng tinh đồ cũng hoàn chỉnh.
Tuy chưa thể bao quát toàn bộ vũ trụ tinh la vạn giới, nhưng ít nhất lấy tiên giới làm trung tâm, các tiên giới xung quanh tinh vực này đều xuất hiện trên mặt kính.
Ninh Dạ kiểm tra cẩn thận một hồi, phát hiện quả nhiên nơi này cũng có không ít tiên giới.
Lần này không cần bay lung tung cả ngàn dặm xa xôi nữa.
Đáng tiếc là tuy tinh đồ hoàn chỉnh, thế nhưng tiên giới mà tinh đồ chỉ ra lại không rõ tình huống cụ thể.
Vì vậy, Ninh Dạ đành làm theo quy tắc cũ: chọn cái gần nhất.
Theo chỉ dẫn của tinh đồ, chỉ mất gần ba năm là tới.
Thời gian ba năm thoáng cái là qua.
Ngày hôm đó, cuối cùng phía xa cũng có một tiên giới xuất hiện trước mắt mọi người.
Nơi này phồn hoa hưng thịnh hơn phế giới lúc trước nhiều, từ rất xa đã có thể thấy bên trong tiên khí mịt mờ, có đủ loại khí tượng, ẩn chứa sinh cơ mênh mông.
“Cuối cùng cũng tới một chỗ tốt lành rồi!”
Thấy cảnh này mọi người không khỏi vui mừng.
Mấy năm qua sinh sống ở nơi nhỏ bé như Thiên Tằm, mọi người cũng uất ức phiền muộn, chỉ ước tìm được một chỗ cho sung sướng.
Ninh Dạ lấy Côn Lôn kính ra tra xét rồi nói: “A, cũng là tinh giới cấp năm, nhưng có nhiều chỗ khác với Trường Thanh giới.”
Nghe nói là tinh giới cấp năm, mọi người cũng yên tâm hơn.
Nhưng vừa yên tâm xuống, Ninh Dạ lại nhíu mày: “Không đúng... nơi này có đại năng, có Nhân Hoàng!”
“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên.
Tinh giới cấp năm mà xuất hiện cả Nhân Hoàng?
Ninh Dạ xoay chuyển mặt kính, chỉ thấy trong Côn Lôn kính đã xuất hiện một động thiên phúc địa.
Trong động thiên phúc địa kia không ngờ lại là một ông lão đang nằm, dáng dấp như sắp chết, cố kéo dài hơi tàn.
Lão già sắp chết này lại là Nhân Hoàng?
Mọi người đang lấy làm khó hiểu, đột nhiên thấy lão già kia ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mây mờ, đối mặt với Ninh Dạ. Một giọng nói đã vang lên trong lòng mọi người: “Khách tới từ ngoại vực? Ha ha! Tốt quá rồi! Cuối cùng lão phu cũng có cơ hội thoát thân rồi!”
Sau đó chỉ thấy một cột sáng xông lên bầu trời, hào quang tiên giới phóng thẳng về phía Thiên Tằm, một thân hình khổng lồ lúc ẩn lúc hiện, nhanh chóng lao tới, ý chí khủng khiếp tới mức cả Thiết Lang và Phượng Tiên Lung cũng run sợ, đồng thanh kêu to: “Không được, tu vi của kẻ này cao hơn chúng ta, đã là Nhân Hoàng trung kỳ.”
“Lui.” Ninh Dạ nói.
Thiên Tằm trực tiếp triệt hồi về phía sau.
Thế nhưng lão già kia bay tới cực nhanh, xem ra cũng tinh thông pháp môn Quang Độn, dưới tác dụng của Quang Độn, lão đuổi theo như hình với bóng, tốc độ của Thiên Tằm cũng không bằng hắn.
Lão già kia cao giọng hô: “Đừng đi! Ở lại cho lão phu!”
Sau tiếng hô này, ánh sáng ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ đánh về phía Thiên Tằm.
Uy lực của chưởng này cực kỳ hùng hồn, ngay cả Thiên Tằm cũng bị chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không cách nào hành động.
Đám người Thiết Lang, Phượng Tiên Lung đồng thời xuất thủ, uy thế Nhân Hoàng bộc phát, chống lại lão già kia.
Không ngờ lão già kia lại cười khà khà: “Hóa ra cũng có hai Nhân Hoàng vừa thăng cấp, tiếc là, quá yếu!”
Sau tiếng hô của lão, Thiết Lang và Phượng Tiên Lung hự một tiếng ngã xuống.
Ninh Dạ giơ tay, một đòn Thiên Khiển Chi Quang nổ ra.
Lão già kia ồ một tiếng: “Không ngờ cũng có kẻ tinh thông Quang đạo, tiếc là vô dụng! Giết ngươi xong, đạo của ngươi sẽ là đạo của ta!”
Nói xong ngàn vạn luồng sáng trút xuống, tựa như Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ, nhưng cảm giác càng mênh mông, khác nào hàng vạn Thiên Sát đao chém xuống.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ đứng thẳng dậy, lưỡi liềm đỏ máu chém ra, đồng thời xiềng xích xuất hiện giữa hư không, đan xen lên bầu trời, kiềm chế lão già kia.
Lão già ồ lên: “Thủ đoạn hay lắm, còn có thể kiềm chế một thành lực lượng của ta.”
Chỉ được một thành thôi sao?
Trong lòng Ninh Dạ cũng trầm xuống.
Quả nhiên cấp bậc càng cao thì càng khó đối phó.
Y không nói một lời, Vạn Tượng đồ hiện lên, huyễn hóa vạn tượng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện vô số Thiên Tằm.
“Chỉ là ảo thuật, vô dụng!” Lão già kia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng: “Lão phu chứng đạo tại thần, cảm nhận vô song, chỉ là tiểu đạo thì đâu thể làm khó được ta!”
Bàn tay khổng lồ đã giáng thẳng tới bản thể Thiên Tằm.
Lúc này Thiết Lang và Phượng Tiên Lung đã điều động tất cả lực lượng tu sĩ, đồng thời xuất kích.